Qua lời nói của phụ
thân, Cố Khinh Âm cũng hiểu biết chút ít về Thượng Quan Dung Khâm. Trong ngữ điệu của nàng có vài phần tôn trọng, với thanh danh và địa vị của
hắn, nàng cứ nghĩ đấy phải là một văn sĩ trung niên đức cao vọng trọng,
không thể nghĩ được vị Thượng Quan đại nhân này còn khá trẻ tuổi, lại có khí chất phong thái như thế. Lúc này, hắn đứng trong rừng mai trông
càng lịch sự tao nhã, như một bức tranh thuỷ mặc.
Cố Khinh Âm
không phải là người quá để ý tướng mạo của nam tử, nàng cũng từng gặp
rất nhiều kiều người, tuấn tú có, xấu xí có, nhưng không thể không thừa
nhận, dung mạo của Thượng Quan Dung Khâm rất hoàn mĩ, không quá yểu điệu mị hoặc như kiểu nữ tử, mà rất thanh nhã tự nhiên.
"Cố đại nhân
không cần đa lễ." Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ nói: "Lúc trước trong
triều nghe đồn thân thể của Cố đại nhân không khỏe, hôm nay lại gặp ở
đây, quả thật là hơi bất ngờ."
Cố Khinh Âm phục hồi lại tinh
thần, trên mặt thoáng chút bối rối, trả lời: "Nói ra thật xấu hổ, hạ
quan nhất thời vô ý bị thương trong núi gần đây nên được tướng gia thu
lưu, ở lại dưỡng thương."
Nàng nói dối mà trong lòng cứ thấy chột dạ, gục đầu xuống, không dám nhìn mặt Thượng Quan Dung Khâm.
"Thì ra là thế, xem ra Hàn tướng cũng không phải là người không có tình
người." Giọng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, nhưng lời này lại khiến cho Cố Khinh Âm càng thêm chột dạ.
Trong triều không ai không biết
quan hệ giữa Hàn Cẩm Khanh và Giang Lăng vương, mà Cố Đức Minh lại là
người của Giang Lăng vương nhân, chẳng lẽ Hàn Cẩm Khanh có thể giữ con
gái của Hàn Cẩm Khanh ở lại dưỡng thương? Lời này rốt cuộc tin được mấy
phần.
Cố Khinh Âm âm thầm cắn răng, chuyển đề tài, hỏi: "Thượng Quan đại nhân, sao ngài lại đến sơn trang?"
"Thánh thượng đặc biệt lệnh ta tới thăm hỏi tình hình của Hàn tướng."
Hai người sóng vai đi trong rừng mai, trên đầu là đủ các loại hoa mai đang
khoe sắc, nhưng lúc hai người nói chuyện với nhau, mỗi người đều có suy
nghĩ riêng.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu, đối diện với một bên sườn mặt
lịch sự tao nhã của hắn, một lọn tóc đen rũ xuống bên mặt hắn, giọng
nàng bất giác nhỏ đi, "Thì ra là thế."
Lại đi thêm một đoạn, Cố
Khinh Âm do dự mãi, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Đại nhân, gần đây trong
triều có gì thay đổi không, gia phụ vẫn mạnh khỏe chứ ạ?"
Thượng Quan Dung Khâm dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, "Nếu Cố đại nhân lo lắng như vậy, sao không quay về thử xem?"
"Hạ quan..." Cố Khinh Âm muốn nói lại thôi, khẽ lắc đầu, tự an ủi mình:
"Quên đi, cũng hơn mười ngày rồi, qua một thời gian nữa hạ quan sẽ trở
về thỉnh tội."
"Vị trí Ngự sử đài chưởng sử đã thay người rồi." Thượng Quan Dung Khâm nói.
Cố Khinh Âm rất kinh ngạc, mắt mở to, "Không có khả năng! Mới có mấy ngày, Tống đại nhân làm sao có thể... Tống đại nhân, ông ấy thế nào rồi? !"
"Ông ta không làm tròn trách nhiệm bị biếm chức rồi." Thượng Quan Dung Khâm
vẫn nhìn nàng, trong mắt dường như có sức mạnh trấn an lòng người,
"Nhưng, Cố đại nhân thực sự không biết gì sao."
"Không có khả
năng, không có khả năng." Cố Khinh Âm lẩm bẩm: "Tống đại nhân là người
thanh liêm, làm sao có thể không làm tròn trách nhiệm?" Đôi mắt nàng
sáng ngời, nhìn về phía Thượng Quan Dung Khâm, "Nhất định là có người
hãm hại ông ấy, đúng không? Thượng Quan đại nhân, ngài, ngài có thể giúp Tống đại nhân không?" Nàng kích động bắt lấy cánh tay Thượng Quan Dung
Khâm.
"Thánh chỉ đã hạ, dù có là ai cũng không thể xoay được ý
trời." Hắn liếc mắt nhìn những ngón tay trắng nõn tinh tế đang nắm lất
áo bào mình, tự nhiên cầm tay nàng.
Cố Khinh Âm nhìn vào mắt hắn, trầm tĩnh, hiền hòa, khiến người ta tâm an, nàng dần dần tỉnh táo lại,
buông tay ra, "Thượng Quan đại nhân, hạ quan thất lễ."
"Cố đại nhân tâm tính nhân hậu, lại là cộng sự với Tống đại nhân nhiều năm, khó tránh khỏi kích động như thế."
"Còn gia phụ..." Nàng sợ lại nghe được tin tức gì không tốt.
"Mấy ngày gần đây ta không ở trong Hàn Lâm Viện, nhưng có gặp qua Cố đại học sĩ vài lần, tất cả đều bình thường, Cố đại nhân yên tâm." Hắn vỗ nhẹ
lên vai nàng như để trấn an, lại liếc nhìn nàng một cái, nói: "Cố đại
nhân mới bị ong đốt, lát nữa về nên mau chóng bôi thuốc mỡ giải độc."
Cố Khinh Âm gật gật đầu, an tâm, hai người cùng bước về phía trước.
Thượng Quan Dung Khâm khoanh tay bước đi, đầu ngón tay dính một cánh hoa mai
hắn vừa lấy xuống trên má Cố Khinh Âm, cánh mai trắng trong suốt, thơm
thoang thoảng.
Cố Khinh Âm đang có tâm sự, đi bên cạnh Thượng
Quan Dung Khâm mà bước chân không hề nhẹ nhàng, bên môi vẫn còn ấm áp,
hơi ngứa, khién nàng lại nghĩ tới cảnh vừa rồi dưới tàng cây mai, nàng
ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thượng Quan Dung Khâm một cái, lại nhanh chóng
cúi đầu.
Hành động này lại rơi vào trong mắt Tiểu Nguyệt.
Cố Khinh Âm quả nhiên không phải nhân vật đơn giản, khó trách Sở Phong bảo Tướng gia theo dõi nàng. Nam nhân này hôm qua mới từ kinh thành đến
đây, cũng là người có địa vị cao mới được tướng gia hậu đãi, nhưng lúc
này đã bị Cố Khinh Âm quyến rũ. Loại này nữ nhân, tướng gia sẽ không coi trọng, hừ!