Ngày ấy sau khi Cố
Khinh Âm đột nhiên ngất đi, Kỷ Trác Vân không dám kinh động đến người
khác, nếu không một khi để người ngoài biết được Cố Khinh Âm không mặc
quần áo đêm hôm khuya khoắt đến phòng nam tử, danh tiết của nàng chắc
chắn sẽ bị phá hủy.
Khi sắc trời còn nhá nhem, Kỷ Trác Vân hoảng
loạn bất an tắm rửa sạch sẽ cho Cố Khinh Âm, mặc quần áo cho nàng, rồi
ôm nàng trở lại phòng mình. Sau đó mới vội vã mới Hồng Thất Minh đến
khám cho nàng. Đương nhiên, những chuyện này cũng không thể giấu diếm
được Hàn Cẩm Khanh, mà Kỷ Trác Vân cũng không cố ý muốn gạt hắn chuyện
đi qua đi lại trên hành lang ngày hôm ấy. Bởi vậy, chuyện đêm đó trong
lòng hai người cũng tự hiểu không truyền ra ngoài. Nhưng, Kỷ Trác Vân
lại không biết được trước đó Cố Khinh Âm và Hàn Cẩm Khanh đã quấn quýt
lấy nhau.
Lúc này, Hàn Cẩm Khanh nhắc lại, không khỏi khiến Kỷ
Trác Vân hơi xấu hổ, dù sao cũng là chuyện giường chiếu nam nữ, hắn
tránh nặng tìm nhẹ nói: "Đã mời Hồng lão tiền bối xem qua, không có gì
đáng ngại, đợi nàng tỉnh lại, ta cũng sắp phải đi rồi."
Hàn Cẩm
Khanh nghịch một con cờ, nói: "Chuyện cấm quân lớn như vậy, đúng là
ngươi nên trở về sớm, cần gì phải chờ tới khi nàng tỉnh lại?"
Kỷ Trác Vân cụp mắt, một lát sau mới khẽ nói: "Nếu ta muốn đưa nàng đi cùng thì sao?"
"Đợi nàng dưỡng bệnh tốt rồi nói sau, dù sao lúc trước còn trúng tiêu cốt
tán." Hàn Cẩm Khanh liếc nhìn hắn một cái, buồn bã nói.
Kỷ Trác
Vân còn muốn nói gì nữa, chợt nghe Hàn Cẩm Khanh nói: "Ngươi thua rồi."
Kỷ Trác Vân cúi đầu xem ván cờ, không biết từ lúc nào hắn đã rơi vào bẫy của Hàn Cẩm Khanh, nay thắng bại đã định, không có khả năng quay lại.
"Trác Vân, lúc chơi cờ tâm phải bình thản, thần chí thanh minh, ngươi không
làm được, cho nên mới thua." Hàn Cẩm Khanh thu hồi bàn cờ cất trong hộp, ngón tay hắn dài nhỏ, khớp xương rõ ràng.
"Nàng chưa tỉnh, ta
không yên lòng." Kỷ Trác Vân thản nhiên nói, con ngươi đen sâu thẳm nhìn mặt hồ, nước hồ phiêu đãng, phản chiếu hình ảnh đình đài lầu các bên
hồ.
Hàn Cẩm Khanh cầm lấy ấm trà bạch ngọc, rót cho Kỷ Trác Vân
một chén, nhìn hắn nói: "Trác Vân, hiện nay thời buổi rối loạn, bản
tướng không muốn ngươi phân tán tâm trí vì chút tình cảm vô vị."
Kỷ Trác Vân nhíu mi tâm, "Ta thật sự lo lắng cho Cố Khinh Âm, nhưng cũng
sẽ không làm ảnh hưởng đến công vụ, ta sẽ ở lại đợi hết hôm nay, dù nàng có tỉnh lại hay không, chạng vạng ngày mai ta sẽ khởi hành hồi kinh."
Nói xong, hắn ngửa đầu uống cạn chén trà.
Hàn Cẩm Khanh nghe xong, bình tĩnh bưng chén trà lên, cũng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói: "Tất nhiên là được."
Bên ngoài đại hiên, có một người râu tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước từ xa đi tới.
"Lão phu thỉnh an tướng gia, Kỷ tướng quân." Hồng Thất Minh khom người hành lễ.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, nói: "Hồng lão tiền bối cố ý lại đây, là sơn trang đã xảy ra chuyện gì?"
"Tướng gia anh minh, gần đây vùng phụ cận của sơn trang xác thực có những
người giang không rõ hồ lai lịch qua lại, không biết họ muốn gì. Thỉnh
tướng gia và tướng quân cẩn thận một chút." Hồng Thất Minh nói.
Hàn Cẩm Khanh gật đầu, thần sắc không thay đổi, "Đa tạ Hồng lão tiền bối nhắc nhở."
Kỷ Trác Vân nhìn Hàn Cẩm Khanh, mi tâm chợt nhíu, nói: "Ta sẽ ở lại mấy ngày nữa."
"Không cần, cấm quân doanh không thể thiếu ngươi, nếu ngươi không quay về, sợ là sẽ lại có chuyện." Hàn Cẩm Khanh bình thản nói.
"Tướng quân không cần quá lo lắng, lão phu dù có liều chết cũng sẽ bảo vệ tướng gia chu toàn." Hồng Thất Minh nói.
"Nghe chưa? Trác Vân." Hàn Cẩm Khanh liếc mắt nhìn Kỷ Trác Vân. Kỷ Trác Vân ngồi ở một bên không hé răng.
Hồng Thất Minh cảm thấy không khí kỳ lạ, bèn lên tiếng trước: "Ách, Cố cô
nương vừa tỉnh, lão phu đã cho người làm chút thức ăn thanh đạm đưa qua, không biết tướng gia cùng Kỷ tướng quân có gì khác phân phó?"
Kỷ Trác Vân đứng lên nói: "Ta đi xem nàng."
Hàn Cẩm Khanh ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ có ý cười, "Thay bản tướng ân cần thăm hỏi một tiếng."
Kỷ Trác Vân gật đầu đáp ứng, tự ý rời đi.
Hồng Thất Minh tiến vào trong đại hiên, đứng bên cạnh Hàn Cẩm Khanh, cung
kính nói: "Tướng gia, mạch tượng của Cố cô nương xác thực khác hẳn với
người bình thường, nhưng không có chứng bệnh gì, lão phu nhất thời cũng
không thể phán đoán."
"Không vội, việc này Hồng lão tiền bối cứ để ở trong lòng, còn nhiều thời gian."
"Đương nhiên, để giúp tướng gia giải nỗi lo, lão phu sẽ dốc hết toàn lực."