Hàn Cẩm Khanh bước
vào phòng ngủ, tiện tay cởi mũ quan, mái tóc đen xõa tung, chỉ dùng một
cây trâm ngọc bích cố định ở búi tóc, mặt như bóng nguyệt, hai mắt có
thần, khuôn mặt tuấn mỹ hút hồn.
Cách lớp màn dày, trên chiếc
giường khắc hoa rộng rãi, mơ hồ nhìn thấy một dáng người yểu điệu khẽ
động đậy. Ánh nến sáng trưng, tỏa vầng sáng mông lung trên đầu người đó, làn da của người đó bóng như mỡ dê, sáng như bạch ngọc.
Tấm rèm
lay động, thân thể trần trụi diễm lệ mê người của nữ tử hiện ra, đôi mắt nhìn quen các loại mỹ nhân của Hàn Cẩm Khanh hơi co lại, toát lên sự
kinh ngạc.
Bàn chân ngọc tinh xảo không đầy một nắm tay, hai chân thẳng tắp thon dài, vòng eo tinh tế, nơi tư mật như ẩn như hiện, diễm
sắc vô biên. Bị hai sợi dây đỏ buộc chặt khiến bầu ngực mềm nõn nà càng
thêm đầy đặn, dường như không chỉ lớn gấp đôi nữ tử bình thường, hai quả mâm xôi trên đỉnh kiều diễm ướt át, run nhè nhẹ trong không khí.
Nữ tử càng giãy dụa mạnh hơn, nhiễu loạn tầm mắt hắn, đợi khi nhìn rõ dung mạo của nàng, Hàn Cẩm Khanh ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, đôi môi mỏng
cong lên, "Ta còn cho là kỹ nữ của thanh lâu nào, thì hóa ra lại là Cố
đại nhân của Ngự sử đài, thật là thất kính."
Cố Khinh Âm giãy dụa một lúc lâu, nhìn nam tử phía trước cư nhiên là Hàn Cẩm Khanh Hàn thừa
tường, lập tức cả kinh không nghĩ được gì nữa, cơn tức giận trong lồng
ngực bốc lên càng cao, động tác giãy dụa càng mạnh, miệng ô ô quát to.
Trong đầu nàng còn ôm một tia hy vọng, dù sao Hàn Cẩm Khanh quyền cao
chức trọng, nói không chừng nàng còn có thể toàn thân trở về. Nhưng lúc
nghe thấy hắn đùa cợt chế ngạo, lại còn so sánh nàng với kỹ nữ trên phố
thì tia hy vọng đó nháy mắt hóa thành bọt biển.
Thấy hắn nghiêng
người lại gần, Cố Khinh Âm vội vàng trốn vào trong góc giường, đôi mắt
to trừng trừng nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt.
Mảnh vải trong
miệng được rút ra, Cố Khinh Âm vội vàng thở dốc, kinh hoảng, đề phòng
nói: "Đại nhân bắt hạ quan làm gì? Mau thả hạ quan ra!"
Đáng nhẽ
lời lẽ của nàng đầy chính nghĩa, giận dữ quở trách, nhưng vì thanh âm
khàn khàn, nên lời ra đến miệng không có chút sức uy hiếp nào.
Hàn Cẩm Khanh nhẹ cười giễu một tiếng, "Thả cô? Được, bản tướng giúp cô cởi bỏ gông xiềng phiền phức này."
Cố Khinh Âm không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, liền cảm giác
dưới thân chợt lạnh, dây thừng chữ "T" đã được hắn hoàn toàn cởi bỏ,
hiện rõ nơi tư mật cực kì xấu hổ của nữ tử.
"A!" Cố Khinh Âm kìm
lòng không đậu kêu lên, tiếp theo, thân dưới của nàng bị nâng lên, Hàn
Cẩm Khanh dùng sức tách hai đùi của nàng ra, nhìn thẳng vào nơi đó...
"Chậc chậc, thì ra đã ẩm ướt, không thể tưởng được ở trên triều đình thì lời
lẽ chính nghĩa, cương trực công chính, nhưng nơi riêng tư phía dưới của
Cố đại nhân lại dâm đãng như thế." Hàn Cẩm Khanh híp mắt đánh giá cảnh
đẹp trước mắt.
Hoa khẩu tuyết trắng thưa thớt vài sợi lông, da
thịt mềm mại trong suốt, hai cánh hoa đầy đặn ngượng ngùng khép lại,
thoáng nhìn thấy màu hồng giữa khe hẹp, hoa hạt nhỏ lặng lẽ lộ ra, cũng
màu hồng phấn, bên trên còn dính một ít hoa lộ trong suốt. Miệng tiểu
huyệt vẫn đang đóng, nhưng tựa hồ cảm nhận được cái gì, bắt đầu hơi hơi
khép mở.
"Ngài, ngài hỗn đản!" Cố Khinh Âm cực kì xấu hổ và giận dữ, cũng bất chấp chức quan chức cao thấp, "Mau thả tôi ra, thả tôi đi!"
Kỳ thực nàng không tiếp xúc nhiều với Hàn Cẩm Khanh nên cũng không hiểu
mấy về hắn. Mặc dù mỗi lần vào triều đều có thể đứng từ rất xa liếc mắt
một cái, nhưng cũng chỉ thấy được dung mạo và thân hình của hắn. Nàng
còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn hắn, nàng rất kinh ngạc vì hắn còn trẻ
tuổi. Còn người này băng lãnh vô tình, thủ đoạn tàn khốc thế nào đều là
được nghe phụ thân và các đồng nghiệp kể lại.
Tối nay, tiếp xúc gần gũi như thế, mới khiến nàng thực sự biết nam nhân này thật đáng sợ.
"Tiểu huyệt thật phóng đãng, nơi này của Cố đại nhân không biết đã hưởng qua
mấy nam nhân rồi?" Hàn Cẩm Khanh không để ý tới sự giãy dụa và tiếng
quát to của nàng, chỉ cúi đầu nhìn nơi tư mật của nàng.
Lúc này
Cố Khinh Âm cũng phát hiện mình có gì đó không thích hợp. Lúc Hàn Cẩm
Khanh nói chuyện, hơi thở nhẹ phất qua, thân dưới của nàng lại có cảm
giác tê dại ngứa ngáy, trong bụng như có cái gì đó không ngừng trào ra.