Kỷ Trác Vân cùng Hàn
Cẩm Khanh đối ẩm nói chuyện phiếm. Đến khi trăng lên đến giữa trời, Kỷ
Trác Vân đã uống không ít, bây giờ ngấm men say, đi đường lảo đảo, Hàn
Cẩm Khanh thì thương thế chưa lành, uống không nhiều lắm, chỉ hơi say,
hai người thấy đã muộn, nên mỗi người trở về phòng đi ngủ.
Còn Cố Khinh Âm, sau khi tắm xong lại có những tâm tư khác, vì dời đi chú ý,
nàng lại tiếp tục xem mấy quyển truyện ký, dưới ánh nến, cái tên Lý Cảnh Hoa lại nhảy vào mi mắt, đầu óc Cố Khinh Âm hơi mông lung, bất tri bất
giác lật xem tiếp.
Trong đó ghi lại, Lý Cảnh Hoa cực kì dâm đãng, mỗi ngày đều triệu trai bao nhập tẩm cung ân sủng, cho đến bình minh
mới để họ rời khỏi. Trong số đó có một gã chỉ mới thiếu niên, vì để thỏa mãn dục vọng quá độ của nàng ta, uống thuốc quá liều lượng mà chết.
Cố Khinh Âm xem đến đó mà trong lòng khiếp sợ không thôi, trên người dần
thấy lạnh, ngẩng đầu thấy cửa sổ gần hồ còn chưa đóng, từng cơn gió lạnh thổi vào phòng. Nàng khoác chiếc áo choàng đơn bạc đứng dậy muốn đi
đóng cửa sổ, lại không biết thế nào đột nhiên choáng váng, té trên mặt
đất, phía trước tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Sau chừng nửa canh giờ, ngón tay Cố Khinh Âm hơi động đậy, tiếp theo hai mắt chậm rãi mở ra,
tinh quang lóe lên, từ từ đứng thẳng dậy, khuôn mặt vẫn thanh lệ như
trước đây, nhưng giờ lại thêm vài phần sắc bén, hàng mi nhàn nhạt sắc
hồng, hơn vài phần xuân tình mị ý. Nàng bước đến trước gương, thành thạo búi gọn mái tóc dài rối tung, chỉ để lại hai lọn tóc mai buông nhẹ.
Nàng cởi hết trung y, yếm và quần lót, vứt hết xuống đất, để lộ thân thể
băng cơ ngọc cốt, hai bầu ngực đầy đặn cao ngất khẽ đu đưa, hình dạng
xinh đẹp, mượt mà kiên định, bụng phẳng lì, vòng eo tinh tế không đầy
nắm tay, lông mu thưa thớt, mơ hồ có thể thấy được khe tối thần bí, đôi
chân dài thẳng tắp thon nhỏ...
Nàng nhìn chính mình trong gương,
cười vừa lòng, sau đó khoác bộ quan bào rộng thùng thình lên người, thắt đai lưng ngọc thạch, đẩy cửa phòng ra ngoài.
Giờ khắc này, nàng
đã không phải là Cố Khinh Âm, mà là Lý Cảnh Hoa. Lúc nàng té xỉu thì
nhập cảnh trong mơ, lại không biết, cảnh trong mơ này lại trở thành sự
thật.
Gió lạnh trên hành lang thổi vào người nàng, nhưng nàng
không có chút cảm giác nào, nàng chỉ cảm thấy bụng hư không, dưới thân
bủn rủn, trong đầu đều đang tìm kiếm trai bao của nàng.
Nàng là
thái hậu tôn quý, nam nhân đê tiện làm sao có thể để nàng một mình trông phòng! ? Nàng muốn đi tìm bọn họ, sau đó tìm hoan ngay tại chỗ, làm cho bọn họ dục tiên dục tử, quỳ xuống đất cầu xin nàng tha thứ, và cả những chuyện tình thú khác nữa.
Nàng nhìn căn phòng đối diện và một
gian phòng khác bên cạnh, muốn bắt đầu tìm từ nơi này, đôi mắt tinh
lượng của nàng trầm xuống, suy tư một lát, quyết định dựa theo thứ tự,
đến từng gian một.
Ánh trăng ngả về phía tây, đã là giờ Sửu,
trước cửa phòng của Hàn Cẩm Khanh và Kỷ Trác Vân đều không có thủ vệ,
nàng đi tới cửa, dễ dàng đẩy cửa phòng của Hàn Cẩm Khanh ra, rồi nhanh
chóng khép lại.
Ánh trăng thưa thớt theo ngoài cửa sổ tiến vào,
trong phòng rất ấm, tỏa ra mùi long tiên hương, nàng nhanh tìm được cái
giường duy nhất trong phòng này, lưu loát xoay người, ngồi xuống bên
cạnh nam nhân như đang ngủ say.
Hàn Cẩm Khanh ngủ chưa sâu, lúc
cửa phòng bị đẩy ra, hắn cũng đã tỉnh lại. Nhưng điểu làm hắn kinh ngạc
là, có rất nhiều ám vệ trong biệt viện, thế nhưng lại có người dễ dàng
lẻn vào phòng hắn, mặc dù hắn không có võ công, nhưng bên gối cũng vật
phòng thân, lúc người tới xoay người trên giường, hắn đã nắm chặt vật đó trong tay, trong lúc chỉ mành treo chuông, cũng không nghĩ rằng, người
nọ lại lên tiếng trước.
"Bản cung chưa nghỉ mà ngươi lại dám ngủ trức, thật to gan!"
Tiếng cúi đầu nặng nề, Hàn Cẩm Khanh ngẩn ra, Cố Khinh Âm? Thanh âm này không giống như khi nàng nói chuyện lúc bình thường dù thanh tuyến giống nhau như đúc, hắn tiếp tục nằm ngửa không nói lời nào, lặng im nhìn nữ nhân đang cưỡi trên người hắn.
Ánh trăng bạc chiếu vào người nàng,
miễn cưỡng có thể thấy được, có vẻ bình thường nàng chưa bao giờ tự búi
tóc, có hơi kỳ quái, nhưng lại rất thích hợp với nàng. Hắn đã quen với
dung mạo của nàng, nhưng ánh mắt nàng giờ phút này lại rất khác lúc bình thường, hắn còn chưa bao giờ gặp qua một nữ nhân nào khi đối mặt với
hắn lại có ánh mắt như vậy.
Đêm nay Cố Khinh Âm rất bất thường,
điều này khiến hắn dâng lên vài phần hứng thú, dùng ngữ điệu luôn lười
biếng, nói: "Đêm nay ta sẽ không ngủ, cùng cô, cô muốn làm cái gì, chúng ta có thể làm cùng nhau."