Lý Thừa Phong Lý thị lang kể từ đêm trở về từ Tướng phủ, mấy đêm trằn trọc, ngủ không an ổn.
Hắn, thân là cháu Lý Hoài cảnh, vì tham chút lợi nhỏ trong lúc cứu trợ lũ
lụt, mà bị Cố Khinh Âm đào ra, nay thánh thượng muốn tra rõ việc này, Lý Hoài Cảnh đã sớm như kiến bò trên chảo nóng, rối loạn lung tung.
Còn hắn thân là Binh bộ thị lang, lại há có thể khoanh tay đứng nhìn? Nhưng lời của Hàn tướng đại nhân hắn lại không thể không nghe, tâm tư dù muốn đối phó với tiểu nữ tử đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể
không nể Hàn tướng.
"Lão gia, thiếp coi hai ngày nay người cứ
nhíu chặt mặt mày, lâu chưa giãn ra, có chuyện phiền lòng có thể nói với thiếp không?" Lý thị lang năm trước mới cưới một tiểu thiếp tên Kiều
Nhi, bây giờ đang dính sát vào người hắn.
Lý thị lang cực kì sủng ái nàng thiếp này, hắn thở dài, nói qua loa chân tướng sự việc một lần.
Kiều Nhi nghe xong, khẽ cười một tiếng, "Chuyện nào có đáng gì? Lão gia muốn tìm biện pháp làm khó nàng ta, nhưng lại phải theo ý của Hàn tướng đúng không?"
"Việc này không dễ đâu, tiểu bảo bối đừng sướng miệng nói lung tung."
Kiều Nhi cúi đầu tiến đến bên tai hắn, thầm thì một phen, sắc mặt Lý thị
lang từ nghi hoặc đến kinh ngạc, lại đến vui sướng, cuối cùng liên tục
gật đầu, hôn một cái lên gương mặt non mềm của Kiều Nhi, cười nói: "Đúng là tiểu hồ ly, đi, cứ làm theo lời nàng nói."
Trong một tuần Cố
Khinh Âm phải trực đêm một ngày ở Ngự sử đài. Đêm nay, nàng một mình ở
lại làm việc trong điện, ánh nến lay động, cơn mệt mỏi ập xuống, ngẩng
đầu lên nhìn vẫn còn một xấp công văn, nàng đưa tay bóp cần cổ hơi mỏi,
chuẩn bị làm nốt.
Đột nhiên, ánh nến phụt tắt, chỉ còn lại một làn khói nhẹ, bên trong nháy mắt tối om.
Cố Khinh Âm nhướng mày, vừa muốn lên tiếng gọi người, đầu vai bỗng dưng đau đớn, lập tức hôn mê.
Lúc tỉnh lại, ánh sáng chói mắt làm hai mắt nàng đau đớn, nàng phát hiện
mình đang bị trói nằm trên một cái giường lớn khắc hoa hoa lệ, bốn phía
buông rèm, trong không khí còn thoáng mùi hương ngòn ngọt.
Hai
tay nàng bị trói lại cột vào đầu giường, miệng bị nhét một miếng vải
mềm, trên người không còn quần áo, mà là bị một sợi dây thừng chắc chắn
bện từ vải đỏ quấn quanh, trông cực kì xấu hổ.
Sợi dây bắt chéo
trước ngực, khiến bộ ngực trắng nõn đầy đặn hoàn toàn hiện rõ, nhảy lên
trong không khí, dưới thân bị trói theo hình chữ "T", sợi dây đỏ thô to
tiến vào nơi tư mật của nàng, mang đến một cảm thụ khác biệt.
Nhìn rõ tình cảnh của mình hiện nay, Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy huyết dịch
toàn thân đều đông cứng, chỉ còn trái tim trong lồng ngực nhảy lên bang
bang.
Cố Khinh Âm xuất thân danh môn, từ nhỏ sống an nhàn sung
sướng, mặc dù ra quan, vào quan trường, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều, chưa trải qua sóng to gió lớn, cho dù từng bị
ám sát, nhưng cảm giác lúc đó cũng không mãnh liệt như giờ phút này.
Cảm xúc của nàng bây giờ rất phức tạp: sợ hãi, kinh ngạc, khuất nhục, bi
phẫn. Đôi mắt sáng của Cố Khinh Âm đã đong đầy nước mắt, giờ này khắc
này, nàng quyết không muốn rơi lệ, nhưng nàng thật sự không thể khống
chế, thân thể cũng run rẩy.
Két một tiếng, cửa chính bị đẩy ra,
Cố Khinh Âm quay mạnh đầu lại, muốn thấy rõ người tới, nhưng nàng đang
bị trói chặt, từ góc độ của nàng không nhìn tới cửa chính được.
Một thân hình cao gầy chậm rãi đi tới bên giường, Cố Khinh Âm nghe thấy
bước chân nên trái tim nhảy lên như nổi trống, nàng giãy dụa theo bản
năng.
Trên người Hàn Cẩm Khanh còn mặc quan phục màu xanh sẫm,
hắn vừa bước vào cửa viện, một hộ vệ vội vã chạy đến, nói: "Bẩm tướng
gia, Lý đại nhân nói là tặng cho ngài một lễ vật, hiện nay đã ở trong
phòng ngủ của ngài."
Hàn Cẩm Khanh lạnh lùng híp mắt lại, khóe môi nhếch lên, "Hắn thật có lòng." Nói xong, hắn đi nhanh về phía phòng ngủ.