Vân
Thường tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một cái giường xa lạ mà không
khỏi kinh hãi. Nàng lần mò trên người, may mà vẫn còn quần áo, chỉ hơi
lộn xộn chút thôi.
Nàng ngồi dậy, sửa sang tóc tai, không hiểu
sao lại bị người ám toán, nhất thời cũng không thể xác định do ai làm.
Lại nghĩ tới chuyện Tiền Ngọc Châu bị tố cáo, trong lòng nàng phẫn hận,
nhưng chỉ đành nghiến răng tạm thời nhẫn nhịn, dung nhan dịu dàng đáng
yêu bắt đầu nhăn nhó khó chịu.
Nàng biết hôm nay Hàn Cẩm Khanh
nhất định sẽ theo Bệ hạ đến sơn trang, định tìm cơ hội gặp hắn, không
ngờ lại xảy ra chuyện. Bỏ lỡ thời cơ làm nàng vừa ảo não vừa uể oải.
Vân Thường lảo đảo bước ra khỏi sân nhỏ, nhìn ngó xung quanh, kinh ngạc
phát hiện mình đang đứng ở nơi phân cho các trưởng quan. Nàng vội vàng
quay đầu, thấy ngoài cửa sân treo một chữ "Ngụy" âm u lạnh lẽo dưới ánh
trăng.
Ngụy Lãnh Nghiêu? Trong đầu nhảy ra cái tên này, trong
lòng nàng không khỏi run lên. Là người nào muốn nàng và Ngụy Lãnh Nghiêu dây dưa với nhau?
Nhớ tới đôi mắt u lam băng lãnh kia, toàn thân nàng như rớt vào hầm băng.
Nếu như Ngụy Lãnh Nghiêu trở về lúc này, hay chạm mặt người nào ở đây, nàng sợ mình có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
Nghĩ vậy, nàng bước đi nhanh hơn, nhưng đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang bước ra từ một cái sân khác......
Nàng nghiêng người chạy vào trong góc tường, giấu mình đi, nhìn chằm chằm
tấm lưng kia một lát, đột nhiên nhận ra đó là Cố Khinh Âm!
Lại nhìn vào sân nhỏ, chính là nơi mà ban ngày quan viên phủ nội vụ đưa nàng tới, nơi ở của Hàn Cẩm Khanh.
Đôi mắt Vân Thường như bắt lửa, hận không thể khoét một cái lỗ trên tấm lưng kia.
Nửa đêm canh ba Cố Khinh Âm một mình bước ra khỏi nơi ở của Hàn Cẩm Khanh,
ai nhìn thấy cũng sẽ suy đoán viển vông, huống chi Vân Thường đã sớm
biết nàng và Hàn Cẩm Khanh có quan hệ riêng. Trong lòng nàng vô cùng
ghen ghét, đến cả nỗi nhục phải chịu hôm nay cũng biến thành lửa giận
với Cố Khinh Âm.
Hôm sau là ngày cuối cùng đánh giá thành tích,
nội dung không giống với mấy ngày trước, các trưởng quan sẽ ra đề ngay
tại trường thi, các nữ quan ứng đáp tại chỗ.
Mỗi nữ quan sẽ đối
mặt với ba vị quan chấm thi, ba giám khảo sẽ ra cùng một đề. Sau khi nữ
quan trả lời xong, ba vị giám khảo cũng thảo luận và cho điểm.
Đến phiên Cố Khinh Âm thi đã qua buổi trưa, bước vào trường thi, thấy Hàn
Cẩm Khanh cũng nằm trong đội ngũ giám khảo thì hết sức kinh ngạc. Nàng
lại thoáng nhìn qua Hoàng đế bệ hạ và Bàng phi đang ngồi nghiêm túc ở
ghế chủ vị, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Nàng làm quan bao năm, có đủ năng lực ứng biến với phần thi này, chỉ cần Hàn Cẩm Khanh không cố tình làm khó là được.
Nàng liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Khanh, hắn đang cúi đầu nhìn giấy Tuyên Thành
trên bàn, gương mặt thanh cao tuấn mỹ, khí chất lỗi lạc, lại còn là
Tướng gia quyền cao chức trọng trong triều đường.
Hoàn tất bài
thi, Cố Khinh Âm thở phào một hơi, Hàn Cẩm Khanh cũng không làm khó, đều là những đề trong dự liệu nên nàng trả lời thành thạo.
Kỳ thi
đánh giá thành tích kéo dài ba ngày rốt cuộc cũng hoàn tất, ngày thứ ba
kết thúc sớm nhất. Dù kết quả thế nào, các nữ quan đều thở phào nhẹ
nhõm, có người đã chuẩn bị một điệu múa góp vui cho dạ yến buổi tối. Cố
Khinh Âm cũng được một nữ quan báo danh biểu diễn cầm nghệ, làm nàng trở tay không kịp.
Dạ yến tối hôm đó tổ chức tại lầu Quảng Hàn bên
sườn núi Tử Vân, là tòa nhà cao nhất trong Tử Lam sơn trang, mái cong
kiều giác, cột trụ hành lang mạ vàng, bậc thang bằng bạch ngọc, bên cạnh là thác nước, nước chảy hợp thành hồ sâu xanh biếc, bốn phía trồng hoa
quỳnh, hương hoa thơm ngát, vô cùng phong nhã.
Hoàng Đế, Bàng
phi, Hàn Cẩm Khanh và các trưởng quan đều tham gia yến hội đêm nay, quan viên phủ nội vụ đi theo mới sáng sớm đã bận rộn chuẩn bị.
Quan viên ngồi ở vị trí định sẵn, các nữ quan tụ tập ngồi gần cửa lớn.
Tầng một của lầu Quảng Hàn rộng rãi, tầng hai xây cao, lan can sơn son, kim ngọc điểm xuyết, hết sức xa hoa.
Sau khi yến hội bắt đầu, các quan viên kính rượu Hoàng Đế và Bàng phi. Về
sau, có không ít quan viên chuyện trò với Hàn Cẩm Khanh, hai bên mời
rượu nhau, mấy chén vào bụng, bầu không khí dần náo nhiệt. Lúc này,
tiếng đàn thất huyền vang lên, năm nữ quan mặc váy dài màu xanh nhạt
thướt tha lướt ra khỏi bình phong, một người gảy đàn tỳ bà xuất hiện,
giọng ca thanh thanh êm tai, thong thả đàn hát.