Minh Tiêu Hạc ở Ngự Sử đài tiếp tục điều tra vụ án Hộ bộ Thượng thư
Đường Tĩnh thông đồng với hoàng thương trốn thuế. Vì đã đánh mất chứng
cứ quan trọng, tình tiết vụ án lại có trăm đầu ngàn mối, hắn buộc phải
vừa truy tìm chứng cứ cũ, vừa bắt tay tìm chứng cứ mới để tình tiết vụ
án có chỗ đột phá, nhưng tiến triển lại hết sức chậm chạp.
Mỗi ngày Minh Tiêu Hạc đều phải ngồi trong Ngự Sử đài, khó tránh khỏi trong lòng buồn bực, hỏa khí ngày một bốc cao.
Không phải hắn không suy nghĩ khi Thượng Quan Dung Khâm đột ngột bắt hắn rời
khỏi xuân tuần. Chỉ là bao nhiêu năm qua, Thượng Quan Dung Khâm như
Thiên Lôi sai đâu hắn sẽ đánh đó, chưa bao giờ nghi ngờ, nên đã thành
thói quen nhiều năm. Nhưng lần này thì không giống.
Hắn có thể
chắc chắn Thượng Quan Dung Khâm đã biết đêm đó hắn ra tay với Cố Khinh
Âm nên mới làm vậy, chứ không phải hoàn toàn vì vụ án của Đường Tĩnh khó giải quyết.
Hắn không phủ nhận vụ án của Đường Tĩnh nửa đường
xảy ra sơ suất đúng là có một phần trách nhiệm của hắn, kịp thời sửa
chữa là chuyện phải làm, nhưng không nhất thiết bắt hắn rời khỏi tuần
tra. Hắn hoàn toàn có thể vừa tham dự, vừa tiến hành vụ án của Đường
Tĩnh, nhưng rõ ràng Thượng Quan Dung Khâm không định cho hắn cơ hội đó.
Hoặc là Thượng Quan Dung Khâm không định cho hắn cơ hội tiếp tục ở cạnh Cố Khinh Âm.
Hắn không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, một phần là xấu hổ,
buồn bực khi bị Thượng Quan Dung Khâm nhin thấu, phần khác là khó chịu
khi Cố Khinh Âm ảnh hưởng sự quyết đoán của Thượng Quan Dung Khâm. Phần
còn lại cũng là thứ hắn cố hết sức giấu giếm nhưng lại bị Cố Khinh Âm
gợi lên, đó chính là tâm tư tà niệm luôn ngo ngoe rục rịch trong thân
thể hắn.
Những suy nghĩ đó ngày đêm chiếm cứ tâm trí hắn, thế cho nên chỉ trong một thời gian ngắn rõ ràng hắn gầy đi không ít.
Đúng lúc đánh giá thành tích của nữ quan tới gần, hắn lại không thể không phân ra một phần tinh lực để xử lý.
Ngự Sử đài tổng cộng có năm nữ quan, ngoại trừ Cố Khinh Âm và Lâm Tố Viện,
những người khác đều là Ngự sử bình thường, nhiệm vụ là sửa sang lại
chính xác công văn, làm gì có thành tích nổi trội. Sau khi cân nhắc, hắn dứt khoát không báo lên trên luôn.
Trong những nữ quan không
được hắn đề cập tới cũng có người xuất thân sĩ tộc, cũng có người trèo
lên nhờ quan hệ trong triều, nhưng hắn mặc kệ, coi như không biết.
Phóng mắt nhìn khắp Ngự Sử đài, nữ quan có lai lịch vững chắc, thành tích lại tốt thì làm gì có ai có thể hơn Cố Khinh Âm. Hắn vốn chỉ định đề xuất
một mình nàng, nhưng trước khi hồ sơ đưa lên một đêm, quỷ thần xui khiến thế nào lại thêm Lâm Tố Viện.
Hắn cũng không biết tâm tư của
mình thế nào nữa vì từ trước đến nay hắn luôn xem thường cái gọi là giúp đỡ của Lâm Tố Viện. Nàng ta tới Ngự Sử đài chưa lâu, lại là nữ tử,
nhưng rõ ràng lại chẳng hấp dẫn nổi ánh mắt của hắn. Trong mắt hắn, Lâm
Tố Viện chính là một khúc gỗ vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, ngoại trừ
Thượng Quan Dung Khâm, nàng ta chẳng để bất cứ ai vào mắt, bao gồm cả
cấp trên trực tiếp là hắn.
Xe ngựa lắc lư trên đường, ánh mắt
Minh Tiêu Hạc cơ hồ gần như dính chặt vào người Cố Khinh Âm, vẫn là
khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, ngũ quan chỉ có thể coi là thanh tú nhưng vì sao
lại khiến hắn quan tâm như vậy, giống như là...... bị nghiện vậy.
Gió mát thổi qua qua màn xe, xua tan hơi thở nặng nề bên trong, cũng mang
theo hương thơm nhàn nhạt trên người nữ tử. Đó là mùi hương vô cùng nhẹ
nhàng, giống như sự hòa quyện của mấy loại hoa, nếu không cẩn thận sẽ
không thể nhận ra. Minh Tiêu Hạc nhẹ khẽ hít vào, mùi hương kia lập tức
chui vào mũi miệng hắn, lan ra khắp phế phủ, khiến người hắn tê dại.
Đêm hôm đó nàng nằm dưới thân hắn như bông hoa kiều mị đương thì nở rộ,
chiếm giữ nơi sâu nhất trong tâm trí hắn, không xóa đi được. Bây giờ
hình ảnh ấy lại bị mùi thơm này gợi lên, xuân tình mị ý, hoạt sắc sinh
hương, khiến hơi thở của hắn cũng trở nên căng thẳng.
Nhìn Cố
Khinh Âm ngồi ngay ngắn, dùng tư thế cung kính và khẩu khí nghiêm cẩn
nói chuyện cùng hắn, cứ như giữa bọn họ, ngoại trừ công vụ, chưa từng
xảy ra chuyện gì.
Minh Tiêu Hạc đột nhiên cảm thấy vô lực, từ đầu đến cuối, đích xác chỉ có một mình hắn suy nghĩ, vui buồn mừng giận,
đều như đang diễn vở kịch một vai, không người biết đến, không người lý
giải.
"Lâm đại nhân, tuần tra châu phủ có thuận lợi không?" Hắn
đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Tố Viện, "Phối hợp với Hạ đại nhân
không tệ chứ?"
Lâm Tố Viện mở to mắt, lạnh lùng liếc hắn một cái, đáp:
"Không tệ, hạ quan đã mang một phần hồ sơ về Ngự Sử đài, đại nhân cứ tìm đọc."