Cố Khinh Âm vội vàng nằm xuống, búi tóc còn chưa kịp gỡ ra, giờ mà ngồi
dậy để tháo cũng không tốt lắm, dù trong lòng biết hành vi của mình
không được thỏa đáng, nhưng không thể cứu vãn được nữa, chỉ đành nằm im
đếm cừu.
Đỉnh đầu bỗng được thả lỏng, nàng nghe thấy một tiếng vang nhỏ, là tiếng ngọc trâm và bàn gỗ chạm vào nhau.
Mái tóc đen thoáng chốc xõa ra, phủ kín trên chiếc gối trắng, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của nàng. Mi mắt nàng khẽ run, nhưng vẫn
nhắm chặt.
Một cái khăn ấm áp nhẹ nhàng đặt trên mặt nàng, chậm
rãi lau nhẹ, bắt đầu từ trán, mũi, hai má, cằm... Lực đạo không nhẹ
không nặng, vô cùng thích hợp.
Cố Khinh Âm không cả dám thở, chỉ
biết tiếp tục duy trì tư thế ngủ cứng ngắc. Khi chiếc khăn bắt đầu chà
lau vùng cổ mềm mại, nàng có thể cảm nhận được hơi ấm của bàn tay ấy
cách lớp khăn mỏng, sau đó, nàng nghe thấy tiếng bước chân của Thượng
Quan Dung Khâm và tiếng vắt nước, rồi tiếng bước chân đó lại đến cạnh
nàng lần nữa.
Hắn cởi quan bào của nàng! Cố Khinh Âm bỗng dưng mở to mắt, đè tay hắn lại, "Đại nhân!" Giọng nàng không lớn nhưng vô cùng
khẩn trương.
Đập vào mắt nàng là đôi mắt tràn đầy ý cười, thâm
thúy sâu thẳm, lấp lánh ánh nước, "Cô uống rượu rồi, cứ ngủ như vậy,
ngày mai sẽ bị đau đầu." Giọng hắn nhẹ bẫng như mưa xuân tưới lên vạn
vật.
Cố Khinh Âm sửng sốt. Trong trí nhớ của nàng, trừ mẫu thân
ra thì chưa từng có ai quan tâm đến nàng như vậy. Trái tim nàng nóng
lên, nhưng lại thấy hai người ở chung như vậy không ổn lắm, liền cắn môi nói: "Vậy để tôi tự làm."
Nàng ngồi dậy, có lẽ vì quá vội vàng,
cộng thêm Thượng Quan Dung Khâm đang cúi xuống, thế là trán của hai
người cụng vào nhau. Cơn đau truyền đến, nàng chật vật xoa trán, lắp bắp nói: "Đại, đại nhân, tôi, thật có lỗi..."
Thượng Quan Dung Khâm
không nói lời nào, cũng không lùi lại. Bây giơ hắn rất gần nàng, chóp
mũi hai người gần như chạm nhau, mùi đàn hương vị quanh quẩn bên cả hai. Trái tim nàng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đến thở thôi mà cũng phải
thật cẩn thận.
Hắn nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ, thanh nhã vô song, "Sao cô không dứt khoát giả vờ nữa?"
"Tôi..." Cố Khinh Âm trừng mắt nhìn, cuối cùng chậm rãi cụp mắt, nói: "Hạ quan không nên lừa gạt đại nhân."
"Khi chỉ có ta và cô, không cần dùng kính ngữ, " Thượng Quan Dung Khâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, "Ta không thích nghe."
Hắn đứng thẳng dậy, đưa khăn ướt cho nàng, "Bất luận ở đâu, cũng phải đề
phòng người khác, bao gồm cả ta." Giọng hắn vô cùng nhỏ nhẹ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Cố Khinh Âm khẽ nhếch, một lát sau mới yếu ớt nói: "Vâng" một tiếng.
Thượng Quan Dung Khâm lại rót một ly trà đưa cho nàng. Cố Khinh Âm nhận lấy
đặt bên môi, hắn nhìn nàng uống xong mới cầm lại cái chén không, nói:
"Rửa mặt chải đầu xong rồi nghỉ ngơi sớm đi."
Cố Khinh Âm chỉ cúi đầu, không dám nhìn hắn, cho tới khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra, tựa vào giường.
Nàng cởi quan bào, nhẹ
nhàng lau rửa vùng cổ và cánh tay. Lúc đi đến bên cạnh bàn thổi tắt nến, nàng nhìn thoáng qua hướng đối diện, trong căn phòng mờ sáng có một
dáng người tuấn tú đang ngồi bên bàn đọc sách. Nàng xuất thần nhìn một
hồi, mới lên giường.
Công tác thẩm tra càng thêm nặng nề, Cố
Khinh Âm không có thời gian để thở, cả ngày vùi đầu trên bàn. Nàng dần
phát hiện ra hình như Công bộ cố ý để Ngự sử đài chú ý đến một vài sơ
hở. Nhưng nếu tổng hợp những sơ hở này trình lên Thánh Thượng, năng lực
thẩm tra của Ngự sử đài sẽ bị nghi ngờ. Thậm chí địa vị và chức năng của Ngự sử đài se bị người người lên án, bởi vì cái gọi là sơ hở này chỉ
cần tra xét kỹ càng thì đều hợp tình hợp lý.
Mỗi ngày Cố Khinh Âm xốc dậy mười hai vạn phần tinh thần để ứng phó, duyệt lại tất cả những
hồ sơ mà Ngự sử từng thẩm tra, chứng thực có vấn đề mới vghi chép lại.
Hai ngày qua, dù vẫn chưa tìm ra vấn đề quá lớn, nhưng vẫn bắt được
không ít chi tiết bất hợp lý là.
Cố Khinh Âm bận túi bụi, còn Thẩm Linh Trăn lại thờ ơ lạnh nhạt, âm thầm tìm cách đỗi phó.
Tướng phủ, thư phòng.
Đèn lưu ly rực rỡ lung linh, trên kệ sách bằng gỗ tử đàn xếp rất nhiều sách quý, bình phong bằng gấm, hương khí lượn lờ trong chiếc lư hương mạ
vàng kim, trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, Hàn Cẩm Khanh nghiêng người xem
một cuốn sách cổ.
Hắn mặc bộ thường phục màu tím sẫ, tóc buộc
cao, vài sợi tóc mai phiêu tán, mi mục như họa, con ngươi như ngọc đen
sáng rọi trấn bức người. Hắn nhìn nam tử đang quỳ trước mặt, thản nhiên
hỏi: "Nói xong chưa?"