Ngoại truyện 5: Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ (công bố tuổi của nam nữ chính, không ảnh hưởng đến chính văn)
Lúc Cố Khinh Âm mới ra đời, Cố phu nhân mời trong thầy tướng nổi danh trong kinh thành xem tướng cho nàng. Thầy tướng đó có màu tóc trắng xoá, nhìn hồi lâu, khàn giọng nói này nữ oa này có mệnh cách cực thịnh vượng, vô
cùng tốt, rồi lắc đầu không chịu nói nữa. Cố phu nhân hỏi mãi, ông ta
mới nói bốn chữ "Vận mệnh đào hoa", còn bảo Cố phu nhân nhìn đuôi mắt
của Cố Khinh Âm. Cố phu nhân vừa thấy đã kinh hãi, ngày thường không để
ý, lúc này nhìn kỹ mới thấy một vệt đỏ cực mờ từ đuôi mắt kéo dài tới
tai, là mệnh tướng đào hoa trời sinh.
Nữ tử mang vận đào hoa
không phải chuyện tốt, nhất là lại có tướng mạo xinh đẹp. Từ đó, Cố phu
nhân đi cầu danh y, cho đến khi Cố Khinh Âm năm tuổi mới xóa được vết đỏ ở đuôi mắt. Cố Đức Minh lại sớm nuôi dạy nữ nhi học tập thi thư lễ nghi chính thống như những nam hài bình thường, chỉ mong tương lai nàng có
nhân phẩm đoan chính, ấm áp hiền đức. Cố Khinh Âm cũng không chịu thua
kém, từ nhỏ thông minh lanh lợi, sáu tuổi đã có thể viết thơ vẽ tranh,
nổi danh tài nữ, làm Cố Đức Minh rất vui mừng.
Năm Cố Khinh Âm
bảy tuổi, khi Cố Đức Minh tiếp nhận thánh chỉ nhậm chức tri phủ Nghiệp
thành, cửa thành rộng, nghênh đón Đại tướng quân Nhậm Trọng Thiên từ
biên cương khải hoàn trở về. Trong gió lạnh, Cố Đức Minh cùng vợ con đi
lên thành lâu, vô số thiết kỵ tự phương xa đi đến, trần yên cuồn cuộn,
đại địa nổ vang.
Một người một ngựa, giơ cao quân kỳ của Nhậm gia xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Người đó mặc áo giáp bạc, khuôn mặt hoa mỹ, ngũ quan khắc sâu. Khi hắn ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt u lam băng lãnh chiếm trọn ánh mắt của mọi người. Cố Khinh Âm đứng trên
thành lâu, cầm chặt tay mẫu thân, đôi mắt trong trẻo thẳng vào người đó, cực kỳ hâm mộ. Lúc đó, nàng ở trên thành lâu, Ngụy Lãnh Nghiêu ở bên
dưới, nàng bảy tuổi, hắn mười lăm tuổi.
Cố Khinh Âm chín tuổi, Cố Đức Minh phụng chỉ hồi kinh, nhậm chức Hàn Lâm Viện học sĩ. Dưới sự hun đúc của cha, Cố Khinh Âm thường đến Hàn Lâm Viện xem các loại sách cổ.
Đúng mùa thu năm ấy lại tổ chức đại lễ sắc phong, trên bậc thang thứ
mười bằng ngọc thạch của Hàn Lâm Viện, có một người vận bộ áo dài nguyệt sắc, đuôi áo tung bay, tóc đen đổ xuống, dung mạo khuynh thế. Lúc ấy Cố Khinh Âm còn búi tóc hai bên, dáng người nhỏ gầy chen chúc với hàng
trăm người, đứng từ xa nhìn hắn, nghe hắn chậm rãi giảng lễ pháp thời
cổ, chuyên chú nghiêm túc. Lúc đó, nàng ở dưới thấp, Thượng Quan Dung
Khâm ở trên cao, nàng chín tuổi, hắn mười tám tuổi.Cố Khinh Âm mười tuổi, cha của Cố Đức Minh bệnh tình nguy kịch. Lúc ấy Cố
Đức Minh đã là quan tam phẩm, liền mời ngự y trong cung đến quý phủ chẩn trị. Cố Khinh Âm nằm bên đầu giường của gia gia khóc không ngừng, một
đôi mắt to đỏ hồng sưng húp. Trong làn nước mắt, nàng nhìn thấy một y
đồng đi theo sau một ông lão râu tóc bạc trắng, làm việc luôn chân luôn
tay. Y đầu đó gầy gầy, nhưng rất cao, tuy còn trẻ con, nhưng đã nhìn ra
dung mạo cực kỳ thanh tú. Lúc đó, nàng ở phía bên phải giường, Ninh Phi
Nhiên ở bên trái giường, nàng mười tuổi, hắn chín tuổi.
Cố Khinh
Âm mười hai tuổi, cùng Cố Đức Minh tham gia buổi săn thú của hoàng thất. Nàng hưởng thụ ngồi trên lưng ngựa, rong ruổi trên thảo nguyên, vui vẻ
theo con mồi, bên cạnh là hoàng thất và đệ tử quan gia. Từ rất xa nghe
thấy tiếng hoan hô, nàng ngửi thấy mùi máu nồng nặc, mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên đứng thẳng lưng cạnh một con hươu đã chết. Hắn hưng phấn vẫy tay, nàng cũng bị lây nhiễm cảm xúc của hắn, cũng muốn săn được một con mồi. Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, cũng khá tuấn tú, được một đám người vây quanh, như chúng tinh phủng nguyệt. Lúc đó, nàng ở trên lưng ngựa,
Kỷ Trác Vân đứng trên cỏ, nàng mười hai tuổi, hắn mười bốn tuổi.
Cố Khinh Âm mười bốn tuổi, phong nhã hào hoa, duyên dáng yêu kiều. Trong
ngày hội Nguyên Tiêu, nàng lén chuồn ra khỏi phủ đi ngắm đèn hoa, nhìn
thấy một chiếc đèn hoa đăng hình cá chép đẹp vô cùng, vừa mua xong vui
vẻ cầm trong tay, nhưng mải nghĩ đến chuyện gì mà bị vấp ngã, đèn hoa
đăng cá chép không cánh mà bay, xa xa truyền đến một tràng cười, chỉ
thấy một thiếu niên mặc hoàng sam quay đầu cười với nàng. Tóc hắn mượt
như thác, mắt như sao sáng, mặt như đào hoa, trong tay cầm chiếc đèn hoa đăng cũng hình cá chép. Lúc đó, nàng ở trong đám người bên này, Minh
Tiểu Hạc ở đầu bên kia, nàng mười bốn tuổi, hắn mười bảy tuổi.
Cố Khinh Âm mười lăm tuổi, tinh thông mọi thứ thi từ ca phú, văn chương
công khóa cũng giỏi, tham gia khoa cử dành cho nữ quan. Ngày cử hành đại lễ, trên đài cao, một người mặc bộ y phục màu tím, tóc đen đến thắt
lưng, đầu đội mũ dạ, mi mục như họa, long ấn phượng tư, mắt sáng như
đuốc nhìn quét toàn trường, tay nâng ống cuộn, trầm giọng đọc điều lệ
khoa cử, cùng mọi người tiến hành đại lễ. Lúc đó Cố Khinh Âm mặc một
thân áo xanh, hơi khẩn trương đứng giữa dàn thí sinh, nhớ kỹ từng điều
lệ, thân thể cứng ngắc theo những người khác quỳ xuống hành lễ. Lúc đó,
nàng ở dưới đài, Hàn Cẩm Khanh ở trên đài, nàng mười lăm tuổi, hắn hai
mươi hai tuổi.
Sau khi đỗ kỳ thi năm đó, Cố Khinh Âm được tiến cử nhập quan, mười chín tuổi nhậm Ngự sử đài phó sử, quan hàng ngũ phẩm.