Ngụy Lãnh Nghiêu xoay người lại nhìn Minh Tiểu Hạc, ánh mắt băng lãnh
kiên quyết. Minh Tiểu Hạc thấy vậy, vội nói: "Tất nhiên rồi, Cố đại nhân nghỉ ngơi cho tốt, lúc khác bản quan lại đến lĩnh giáo cô về việc tuần
tra." Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu, nhanh chóng lui ra
ngoài.
Cho đến khi Minh Tiểu Hạc hoàn toàn rời khỏi, Ngụy Lãnh
Nghiêu mới thu hồi tầm mắt, hôn như chuồn chuồn lướt nước lên cánh môi
hơi lạnh của Cố Khinh Âm. "Nàng có thể tự làm được chứ?" Hắn nhướng mày
nhìn nàng.
"Ngài đi ra ngoài." Cố Khinh Âm chà lau môi thật mạnh, đôi mắt long lanh quật cường nhìn hắn, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp
trần.
Nàng không nghĩ tới Ngụy Lãnh Nghiêu lại thay thuốc giúp
mình, chỉ nghĩ là hắn nhất thời muốn đến trêu chọc nàng. Không phải hắn
chỉ coi nàng là tỳ nữ sao? Chẳng lẽ bôi thuốc cũng là thủ đoạn đùa bỡn
nàng? Nàng lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.
Trong lúc nàng
kháng cự, Ngụy Lãnh Nghiêu đã bế nàng đến bên giường, vừa cắn vừa hôn
lên cần cổ trắng mịn của nàng, lưu lại mấy ấn ký, rồi mới rời đi.
Cố Khinh Âm cắn răng ngồi đó, ánh mắt như muốn chọc thủng hai cái lỗ trên lưng hắn.
Đến khi đổi xong triều phục, vừa vặn Phùng Thì Viễn và hai vị Ngự sử khác cũng đến bái kiến, Cố Khinh Âm mời bọn họ vào ngồi.
Phùng Thì Viễn nói sơ lược về tình hình ba ngày qua, nói chung nội vụ quản lý không tệ, chỉ có một vài vấn đề nhỏ. Tuần tra trọng điểm kế tiếp thì
tại sẽ chọn một vài trọng binh và tướng lĩnh.
Cố Khinh Âm hỏi về
những ghi chép tuần tra, xem một lượt, thỉnh thoảng lại thảo luận vài
câu, đến khi xem xong toàn bộ, sắc trời cũng đã tối.
Lúc này Minh Tiểu Hạc lại đến, thấy Cố Khinh Âm đang thương nghị cùng mấy vị Ngự sử, chậm rãi đến gần, nói: "Cố đại nhân còn chưa khỏe, các ngươi lại đến
quấy rầy nàng?"
Mấy người đó thấy Minh Tiểu Hạc thì vội vàng đứng lên chào. Lúc này Cố Khinh Âm đã đổi triều phục, nhưng vẫn chưa buộc
tóc, mái tóc đen xõa tung, chắp tay nói: "Đại nhân, sức khỏe của hạ quan đã không còn gì trở ngại, nên mới mời bọn họ đến đây cùng thương thảo
việc tuần tra, sao lại nói là quấy rầy được."
Minh Tiểu Hạc nhìn
khuôn mặt thanh lệ, khí chất nhàn nhã, đoan trang hờ hững của nàng,
chẳng còn nửa phần kinh hoảng mới vừa rồi, liền vén áo bào ngồi xuống,
nói: "Tốt, đã là thương thảo, vậy bản quan cũng muốn nghe một chút. Cố
đại nhân rất có kinh nghiệm với việc tuần tra, bản quan đã muốn lĩnh
giáo từ lâu."
Cố Khinh Âm vẫn còn chút xấu hổ khi đối mặt với
hắn, dù sao hắn đã nhìn thấy hết tình hình lúc đó. Nàng vẫn nhớ rõ ánh
mắt hứng thú tìm tòi nghiên cứu của hắn. Bây giờ thấy hắn không có gì
khác thường, ánh mắt nhìn nàng vẫn như bình thường, nàng nhất thời cũng
yên lòng, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc thảo luận tuần tra doanh địa đóng quân lần này.
Minh Tiểu Hạc lại đặt một nửa tâm tư ở chính
sự, nửa khác vẫn còn vương vấn trên người Cố Khinh Âm. Khi thảo luận
công vụ, nàng luôn bình tĩnh trầm ổn, tựa như lúc nói đến việc tuần tra
lần này, ánh mắt nàng sáng quắc, nói chậm rãi, chỉ đúng vào trọng điểm
vấn đề. Còn ở những thời khắc khác, ví dụ như khi chẩn bệnh ở Thái y
viện, hay lúc giao hoan cùng Kỷ Trác Vân, hoặc là khi ở chung với Ngụy
Lãnh Nghiêu, nàng lại mị hoặc xuân tình. Dung nhan quyến rũ ấy như khắc
vào trong đầu hắn.
Hắn nhìn Cố Khinh Âm đang ngồi trước mặt mình, trong đầu lại tưởng tượng đến một dáng vẻ khác hoàn toàn với nàng lúc
này, sinh động diễm lệ, hoặt sắc sinh hương, tương phản cực lớn, khiến
trong lòng hắn có cảm giác hưng phấn khó tả. Hắn muốn xé lớp ngụy trang
của nàng, khiến nàng không còn chỗ che giấu khi ở trước mặt hắn.
Vì Cố Khinh Âm đã đến, đêm đó, trong doanh trướng lớn nhất tổ chức yến
hội, tất cả người của Ngự sử đài và tướng lĩnh trong quân cùng tham gia. Cố Khinh Âm cùng mấy vị Ngự sử khác đi vào cùng Minh Tiểu Hạc, từng
người ngồi xuống, còn nàng được xếp ngồi cạnh Minh Tiểu Hạc.
Đợi
mọi người ngồi vào chỗ của mình, Ngụy Lãnh Nghiêu cùng Hàn Cẩm Khanh một trước một sau tiến vào, hai người ngồi ở thượng vị, nâng chén mời rượu, yến hội mới chính thức bắt đầu.
Từ sau khi tỉnh lại, đây là lần
đầu tiên Cố Khinh Âm gặp lại Hàn Cẩm Khanh. Hắn mặc bộ cẩm bào màu tím
sẫm, búi gài một cây ngọc trâm cũng màu tím, mi mục như họa, thần sắc
lạnh lùng. Nàng rất ít khi nhìn thấy Hàn Cẩm Khanh tỏ thái độ xa cách
lạnh nhạt như vậy trước mặt người khác.
Trong doanh trướng im
lặng, một ánh mắt hướng về phía nàng, khóa chặt tầm mắt nàng. Nàng nhìn
thấy Hàn Cẩm Khanh đi về phía mình, vẫn tư thái thanh quý ung dung, tay
cầm ly rượu, trên khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ý cười, như
thật như ảo. Hắn nói: "Cố đại nhân, bản tướng kính cô một ly." Tiếng nói thản nhiên, không có độ ấm.