Hàn Cẩm Khanh lập tức đẩy cửa đi vào, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía bóng dáng gầy yếu đang tựa vào đầu giường.
Thanh Lộ đứng lên, cung kính lui sang bên cạnh, cúi người thỉnh an: "Tướng gia."
Cố Khinh Âm cúi đầu, xê dịch thân mình muốn chào hắn. Ai dè mới dùng chút lực mà cánh tay đã đau thấm tâm can, đành ngồi im, thở hai hơi mới nói: "Hạ quan thỉnh an tướng gia."
Lúc này Hàn Cẩm Khanh đã đi đến
bên giường, tùy ý ngồi xuống chiếc ghế ở đầu giường, gần nàng trong gang tấc xa, ngả ngớn nhìn nàng, "Thân thể Cố đại nhân không tiện, không cần đa lễ."
Khoảng cách với hắn gần như vậy khiến Cố Khinh Âm bỗng
thấy nặng nề, không nói được gì. Dù có làm mọi cách nàng cũng không thể
tự nhiên như bình thường được, nàng đành cúi đầu nói: "Đa tạ tướng gia
đã lo lắng chiếu cố bao ngày qua, hạ quan vô cùng cảm kích."
Hàn
Cẩm Khanh nhìn nàng, mái tóc ngày thường lúc nào cũng được chải chuốt
cẩn thận, búi lên gọn gàng của nàng lúc này đang xõa tung, gương mặt
trắng trong thuần khiết tái nhợt, khiến dáng vẻ nàng lúc này có phần nhu nhược. Hắn nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mình mình, nói:
"Nếu nàng thực sự cảm kích bản tướng thì mấy ngày tới cứ tĩnh dưỡng cho
khỏe, đừng nghĩ nhiều rồi lại sinh bệnh."
Cố Khinh Âm nghe hắn
nói, nhìn dung mạo như họa của hắn, trong lòng bỗng thấy ấm áp. Hắn
quyền cao chức trọng, khuynh đảo triều đình dân chúng, với diện mạo khí
độ bậc này mà lại có thể nhớ thương nàng, rốt cuôc nàng cũng không phải
người có ý chí sắt đá, trái tim nhất thời loạn nhịp. Nhưng hắn là người
tâm cơ thâm trầm trầm, không phải nàng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư
của hắn, nói đến cùng hai người bất đồng chính kiến. Lúc trước là hắn
cưỡng ép nàng, mới có những chuyện sau này, khiến nàng hãm sâu trong đó, chẳng thể kiềm chế, sao nàng có thể không hận?
Nhìn hắn như đang dụng tâm chiếu cố cho nàng, nhưng sau lưng nhất định lại cất giấu bí
mật nào đó. Dù lần này nàng bị thương không phải do hắn bày mưu đặt kế,
nhưng cũng không thể không liên quan đến hắn.
Nghĩ vậy, Cố Khinh
Âm thu hồi tâm tư tình cảm, bình tĩnh nhìn Hàn Cẩm Khanh một lát, nói:
"Thương thế của hạ quan không đáng ngại, việc xuân tuần không thể trì
hoãn."
Cẩm Khanh cũng nhìn lại nàng, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ Cố đại nhân tưởng không có nàng thì những người phía dưới đều ngồi không,
bản tướng cũng thành vật trang trí?"
Cố Khinh Âm bị hắn làm nghẹn họng, dừng một chút, mới nói: "Chức trách của mọi người không giống
nhau, tướng gia là người làm chuyện lớn, hạ quan không dám tự tiện đánh
đồng tướng gia với những người khác."
Hàn Cẩm Khanh đứng lên, từ
trên cao nhìn nàng, mắt phượng híp lại, "Cố đại nhân còn có gì không
dám? Không nói đâu xa, người dám ra mặt chống đối bản tướng còn mấy
người sống được?"
Hắn thật sự tức giận, từ đêm biết nàng bị
thương, lòng hắn nóng như lửa đốt, sự vụ lớn nhỏ trước sau có loại nào
không phải do hắn xử lý, còn ở bên nàng đến nửa đêm, đến khi đại phu nói không sao mới cho Thanh Lộ đến săn sóc nàng. Hôm nay nghe nói nàng vừa
tỉnh, hắn lại vội vã tới thăm nàng, chỉ nói vài câu bảo nàng nghỉ ngơi
cho khỏe, thế mà chỉ đổi lại được mấy câu không biết nặng nhẹ của nàng.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu, "Hạ quan còn phải cảm tạ tướng gia đã nâng đỡ mới
đúng." Ánh mắt lạnh lùng của nàng khiến sắc mặt Hàn Cẩm Khanh càng trầm
xuống.
Hàn Cẩm Khanh vẫn thản nhiên nói: "Cố đại nhân, đừng quá xem trọng mình."
Cố Khinh Âm run lên, nàng nhìn hắn, thân cao ngọc lập, mi dài mắt phượng,
long ấn phượng tư, người có khí chấtv lại chỉ làm nàng cảm thấy chói
mắt. "Đưa người của ngài đi, hạ quan không nhận nổi." Nàng quật cường
nhìn thẳng vào hắn.
Thanh Lộ đứng một bên xem mà lòng nóng như lửa đốt, lúc này bất giác nói: "Tướng gia, nô tỳ..."
"Ngươi cứ ở lại, không có mệnh lệnh của bản tướng thì lúc nào ngươi cũng phải ở trong này, không được rời khỏi nửa bước." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi nói,
ánh mắt không rời khỏi Cố Khinh Âm giây nào.
Hàn Cẩm Khanh cong môi, thâm thúy nhìn nàng, "Giam lỏng? Nếu Cố đại nhân có ý muốn bản tướng làm vậy..."
"Ngài câm miệng!" Cố Khinh Âm tức giận.
Nàng cũng không biết vì sao, rõ ràng lúc đầu còn đang tốt đẹp, vì sao hai người nói tới nói lui lại không thể xong việc?
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Cố Khinh Âm còn chưa phục hồi tinh thần, đã
bị kéo vào một vòng tay ấm áp, "Khinh Âm, rốt cục nàng cũng tỉnh, ta đã
trở về, ta đến thăm nàng đây."