Ánh mắt Cố Khinh Âm mê ly mà tuyệt diễm, hơi thở thanh mát như hương hoa lan, "Phía dưới, phía dưới..."
Kỷ Trác Vân véo núm vú của nàng một cái, làm nàng thở gấp liên tục. Một
tay hắn lần xuống tìm được bụng nàng, ấn nhẹ hai lần, đầu ngón tay xoay
vòng, cố ý nói: "Nơi này khó chịu?"
"A... Không, phía dưới, phía dưới..."
Cố Khinh Âm sắp bị dục vọng hung mãnh bức điên, bụng dưới bị hắn cào một
cái, cảm giác tê dại càng sâu, tà hỏa trong người càng vượng, khe huyệt
chảy xuân thủy liên tục, làm ướt đệm giường dưới thân. Nàng chỉ cảm thấy trong cơ thể vừa trống rỗng vừa khô nóng, khiến nàng càng cuồng loạn.
Ngón tay của Kỷ Trác Vân bắt đầu từ hoa viên của nàng, xuyên qua bộ lông
thưa thớt, đến ngọc châu mẫn cảm. Cảm giác được thân thể nàng run rẩy,
hai tròng mắt hắn híp lại, tiếp tục đẩy đóa hoa đầy đặn ra, đầu ngón tay qua lại ở khe hở ẩn mật, cảm thụ nơi đó dính đầy nước, bờ môi của hắn
dính sát vào đôi môi nàng, nói: "Là nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"
Hơi thở của hắn nam tính, toàn bộ phả vào cái miệng đỏ tươi của nàng.
Cố Khinh Âm sớm đã bị dục hỏa đốt người, làm sao còn chịu được khi hắn
châm ngòi như vậy, nàng đưa hạ thân lên cao một chút, cầm lấy bàn tay to của hắn, dính sát vào hoa viên bí mật của mình, vặn vẹo vòng eo, "Ở
trong này, chính là nơi này, thật là khó chịu..." Nói xong nàng dùng đôi mắt như nước hồ thu nhìn Kỷ Trác Vân, đôi mắt phiếm lệ quang, ánh lên
nét cầu xin.
Mỹ nhân như hoa lê dưới mưa cầu xin, phàm là nam
nhân đều sẽ mềm lòng, huống chi lại còn là mỹ nhân toàn thân trần trụi,
xuân thủy lan tràn.
Con người sắt đá của Kỷ Trác Vân run lên, ở
trên sa trường, hắn chưa bao giờ biết mềm lòng, ở trên giường, hắn cũng
chỉ biết chiếm đoạt, không biết thương hương tiếc ngọc. Vậy mà lúc này,
nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa thanh lệ vừa mị hoặc của Cố Khinh Âm, có một cảm giác chưa bao giờ có nảy lên trong ngực hắn, hắn không thể phân
biệt đó là gì, hắn chỉ muốn cho nàng, thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Hắn nâng eo nàng lên, để hai chân nàng mở lớn, thu hết cảnh đẹp nơi đó vào trong đáy mắt.
Hoa viên bí mật của nàng nõn nà mà đầy đặn, dụ hoặc giống như hai bầu ngực
lớn của nàng vậy, lông mu thưa thớt, âm thần trắng nõn phấn nộn, ngượng
ngùng khẽ nhếch, lộ ra ngọc châu phấn hồng mê người bên trong đã sớm
đứng thẳng. Mật nước lăn tăn, trong suốt, theo khe hở nhỏ chảy ra ngoài, mơ hồ có thể thấy cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng đang đóng mở vì động
tình.
"Không thể tưởng được Cố đại nhân đã gấp đến mức không thể
chờ được như thế." Kỷ Trác Vân nhìn cảnh tượng này, liền trêu chọc Cố
Khinh Âm.
Nhưng thực ra hắn cũng chẳng tốt hơn chút nào, chỉ muốn
hung hăng tiến vào nàng, xỏ xuyên qua nàng, ý niệm ấy chiếm cứ toàn bộ
suy nghĩ của hắn.
Hắn vươn một ngón tay xâm nhập vào trong đóa
hoa đầy đặn, nhưng không dừng lại ở đó, mà tiếp tục đưa nửa ngón tay vào trong tiểu huyệt ẩm ướt trơn trượt.
"A..." Thân thể trống rỗng trong thời gian dài một bị dị vật xâm nhập có cảm thật tốt đẹp, Cố Khinh Âm nhịn không được kêu lên.
"Chậc, cái miệng nhỏ nhắn mút thật nhanh." Kỷ Trác Vân nâng cao mông của nàng lên, bắt đầu rút chọc rất nhanh trong cơ thể nàng.
Tiểu huyệt của nàng ấm áp mà ẩm ướt, mị thịt bên trong bao vây gắt gao ngón
tay hắn, dâm thủy giàn giụa. Một ngón tay vẫn chưa đủ, ngón tay thứ hai
cũng gia nhập tiến vào, hai ngón tay cùng nhau ra vào trong mật huyệt
ướt đẫm của nàng.
Thân thể Cố Khinh Âm vốn đã cực mẫn cảm, tiểu
huyệt lại bị hắn đùa bỡn như vậy, dâm thủy trào ra liên tục. Tiếng rên
rỉ của nàng ngày một cao hơn, "A, ha... Không cần, a..."
Kỷ Trác
Vân véo mông nàng một cái, "Yêu tinh khẩu thị tâm phi". Hai ngón tay hắn lại biến đổi cách thức, chọc đến chỗ sâu lại rút ra, mang ra một lượng
lớn dâm thủy, dính đầy tay hắn.
"Thoải mái không, Cố đại nhân?"
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị dục vọng tra tấn của nàng, ngón tay
thứ ba tiến vào, lập tức chọc đến chỗ sâu trong tiểu huyệt, chạm vào một chỗ mềm mại đáng yêu, đầu ngón tay nhấn một cái, lập tức khiến nàng kêu lên yêu kiều.
"A, nơi đó không cần, ân, không cần..." Thân dưới
của Cố Khinh Âm tê dại, tứ chi bách hải đều đang run run, thân thể của
nàng phiêu đãng theo tiết tấu đầu ngón tay của nam nhân.
Bị những ngón tay công kích mãnh liệt, trong đầu nàng dường như có cái gì mở
bung ra, khiến hai mắt nàng hoa lên, một thế giới cực lạc khiến nàng
điên cuồng, nàng yêu kiều hừ một tiếng, "Nha... Đến, a..."
Có lẽ
là động tĩnh trong điện quá lớn, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến tiếng
cung nữ hỏi thăm, "Cố đại nhân, Cố đại nhân, ngài không sao chứ?"
Cố Khinh Âm đang ý loạn tình mê, làm sao nghe được rõ ràng, chỉ biết vặn
vẹo vòng eo mảnh khảnh, cảm thụ sự rung động của tâm hồn. Tiểu huyệt
kiều mị kẹp chặt ngón tay nam nhân, không cho hắn rời khỏi.
Kỷ
Trác Vân cảm nhận được sự mềm mại và run rẩy của nàng, cười trầm thấp,
"Cố đại nhân, cô có biết, thân thể cô cũng chẳng khác gì nữ tử thanh
lâu."