Vừa dứt lời, Cố Khinh Âm đã thấy hối hận, nàng thật sự không hiểu sao
mình có thể thốt ra một câu khiến người khác tổn thương đến vậy, cứ như
là bị ai khống chế. Lưng nàng đổ đầy mồ hôi lạnh. Nàng nhìn sắc mặt tái
nhợt của Nguyễn Hạo Chi, đến Kỷ Trác Vân cũng nhíu mày, khó hiểu nhìn
nàng.
"Hạo Chi, em..." Cố Khinh Âm còn muốn giải thích, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, chẳng thể cứu lại được nữa.
"Nàng không cần nói nữa," Nguyễn Hạo Chi ngắt lời nàng, hai mắt xám trắng,
"Cố Khinh Âm, ta đã hiểu rõ ràng thấu đáo ý của nàng, là ta ngốc nghếch, nhiều năm qua là ta trèo cao, nhưng... ta sẽ không cho hai người được
như ý đâu!"
Cố Khinh Âm đau khổ nhắm hai mắt lại, ý của nàng là
muốn Nguyễn Hạo Chi hoàn toàn hết hy vọng, lôi kéo Kỷ Trác Vân cũng là
vì muốn Nguyễn Hạo Chi càng có cảm giác bị phản bội sâu sắc. Nhưng rõ
ràng nàng đã làm sai, nàng xem nhẹ Nguyễn Hạo Chi, cũng xem nhẹ Kỷ Trác
Vân.
Nàng không nhìn ai, chỉ kiên định nói: "Nếu em cố ý từ hôn, chàng muốn thế nào?!"
"Hai nhà Cố Nguyễn kết thân nhiều năm, Cố đại nhân chắc chắn sẽ cho ta một lời giải thích thỏa đáng!" Nguyễn Hạo Chi gầm nhẹ.
"Phụ thân? Em sẽ thuyết phục phụ thân. Chàng cho rằng ông ấy sẽ vì chàng mà
hoàn toàn không để ý đến tâm ý của nữ nhi sao?" Cố Khinh Âm ngẩng đầu
lên một chút, nhìn bức tranh cổ trong án phòng, nói nhỏ.
Kỳ thực
nàng cũng không hoàn toàn nắm chắc có thuyết phục được phụ thân hay
không, nhưng đã đi đến bước này, cho dù lấy phải dùng thanh danh đánh
đồi, nàng cũng phải khiến phụ thân gật đầu.
Nguyễn Hạo Chi cứng
người, cho dù Cố Đức Minh từng đồng ý để hắn và Cố Khinh Âm mau chóng
kết hôn thì thế nào, Cố Khinh Âm là hòn ngọc quý trên tay ông ấy, bảo
ông ấy lựa chọn ư, kết quả quá rõ ràng.
Hắn lui về phía sau từng
bước, vỗ nhẹ lên ngực, nơi đó đau đớn không chịu nổi, lại vô cùng sợ
hãi. Hắn đã quen phụ thuộc vào Cố gia, làm chuyện gì cũng phải dựa vào
Cố gia mới khiến hắn bớt lo lắng, mới không bị người ta khinh thường
cười nhạo hoàn cảnh, thậm chí mới có thể thẳng lưng đi đường.
Nếu từ hôn với Cố Khinh Âm, cũng chính cắt đứt toàn bộ liên hệ với Cố gia,
không có sự giúp đỡ của Cố Đức Minh ở trong triều, chỉ với năng lực và
thủ đoạn của hắn thì sao có thể sống yên ổn chu toàn, thăng quan tiến
chức.
Hắn sinh ra trong vọng tộc, nhà cao cửa rộng, từ nhỏ đã
được che chở, tính tình ôn nhu nhát gan. Năm mười lăm tuổi ấy Nguyễn gia một đêm suy tàn, phụ thân bị giam giữ, mẫu thân ốm chết, điều đầu tiên
hắn làm là đến Cố phủ, may mà Cố Đức Minh trọng tình nghĩa, không chỉ
không từ hôn mà còn giúp hắn có được một chức quan. Đó cũng là lúc Cố
Khinh Âm đáng yêu đơn thuần hấp dẫn ánh mắt hắn, hắn biết, chỉ cần mình
vẫn vị hôn phu của nàng, Cố Đức Minh còn có thể tiếp tục giúp hắn.Hắn đề nghị với Cố Đức Minh, không cho Khinh Âm tiếp xúc với nam tử. Cố Đức Minh vốn kiêng kị với mệnh cách trời sinh của nữ nhi nên chấp nhận lời
đề nghị của hắn. Từ đó về sau, hắn là nam nhân duy nhất mà nàng ngưỡng
mộ, cũng là nam nhân duy nhất của nàng.
Cố Khinh Âm tài mạo song
toàn, khá có tiếng trong những quý nữ ở kinh thành, dần dần có vài đệ tử thế gia mộ danh muốn tới gặp, nhưng đều bị Nguyễn Hạo Chi cản lại,
thuận tiện thả ra tin nàng đã có vị hôn phu. Thực ra lúc đó Cố Khinh Âm
chưa cập kê, còn chưa có lễ đính hôn chính thức với hắn.
Hắn tham lam quyền thế địa vị của Cố gia, cũng ái mộ Cố Khinh Âm. Cố Đức Minh
chỉ có một nữ nhi là Cố Khinh Âm, chỉ cần Cố Đức Minh tín nhiệm hắn, sớm muộn gì Cố phủ cũng sẽ là của hắn.
Tâm tư này bao năm qua bị hắn giấu ở chỗ sâu nhất, hắn tự tin sẽ không ai biết, bao gồm cả Cố Đức Minh và Cố Khinh Âm.
Nhưng giờ đây, Cố Khinh Âm nói muốn từ hôn với hắn, nàng đã có da thịt chi
thân với nam nhân đang đứng trước mặt hắn, trắng trợn không kiêng nể,
còn hăn không thể ngăn cản.
"Cố Khinh Âm, hôn sự của ta và nàng,
ta sẽ mặt đàm với Cố đại nhân, năm đó cha ta và ông ấy cùng hứa hẹn việc này thì sao có thể dung túng cho nàng làm bừa!" Nguyễn Hạo Chi cố gắng
nói xong câu đó, lảo đảo đứng lên đi ra cửa. Hắn đứng đó liếc mắt nhìn
Cố Khinh Âm một cái rồi xoay người rời khỏi.
Cho đến khi Nguyễn
Hạo Chi đi xa, Cố Khinh Âm cũng không nhìn hắn một lần, ánh mắt nàng mờ
mịt, cho đến khi Kỷ Trác Vân đi đến bên cạnh nàng, nói: "Khinh Âm, nàng
tội gì quyết tuyệt như vậy, cứ giao cho phụ thân nàng." Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể run rẩy của nàng, đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng.
Cố
Khinh Âm thu hồi tầm mắt, "Em chỉ muốn thẳng thắn với Nguyễn Hạo Chi,
cũng muốn đối mặt với chính mình. Em không muốn sau này Hạo Chi sẽ phải
hối hận, cũng không muốn để chàng ấy đề xuất từ hôn, mang ác danh trên
lưng."
Nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Trác Vân, hai mắt phiếm hơi nước, "Đáng nhẽ không nên kéo chàng theo."
"Có lẽ, nàng muốn có người tiếp thêm can đảm, đúng lúc ta lại ở đây." Kỷ Trác Vân lơ đễnh cười khẽ.
Không phải hắn đồng ý với tất cả những gì nàng nói, cũng không phải hắn giúp
nàng mà chẳng màng đến nguyên tắc. Chỉ là hắn muốn cho nàng một điểm
tựa, chỉ cần nàng muốn, hắn cam tâm tình nguyện.