Hàn Cẩm Khanh rời khỏi chỗ của Kỷ Trác Vân trở về tướng phủ, tiểu đồng canh cửa chạy đến
đưa cho hắn một bức thư. Hắn vừa mở ra đã nhìn thấy mấy dòng chữ nhỏ,
chữ viết đoan chính thanh tú, nhìn qua đã biết đây là bút tích của nữ
tử. Trong thư viết những lời ái muội, hẹn hắn hoàng hôn ngày mai gặp mặt Lan uyển của Ngự sử đài, ký tên Cố Khinh Âm.
Hắn chỉ liếc mắt
nhìn một cái, liền cười khẽ để bức thư lên giá sách. Sao Cố Khinh Âm có
thể chủ động viết thư hẹn gặp hắn, giữa những hàng chữ còn lộ ra ý tương tư, ước hẹn địa điểm là Ngự sử đài. Chắc chắn là người tung ra lời đồn
đại, muốn biến quan hệ giữa và Cố Khinh Âm thành thật, còn mục đích...
Về phía Cố Khinh Âm, dù sao nàng cũng có vị hôn phu, mà Cố Đức Minh lại
là người của Giang Lăng vương, một khi hắn đến đó, hơn nữa còn thêm bức
thư giả mạo, Cố Khinh Âm sẽ không thể giải thích được nữa.
Tất
nhiên hắn sẽ không đi, không phải vì ai, mà là vì hắn không muốn làm
quân cờ trong tay người khác, hắn chỉ có thể là người chơi cờ.
Cùng
lúc đó, ở Tướng quân phủ, Kỷ Trác Vân cũng nhận được một bức thư như
vậy, cùng một loại giấy viết thư, cùng một kiểu chữ, cũng những lời đó,
khi hắn nhìn chữ ký là Cố Khinh Âm khi, bàn tay cầm thư của hắn run nhẹ.
Thì ra Khinh Âm vẫn nhớ hắn, hắn biết mà, những lời lúc đó của nàng chỉ là
nhất thời tức giận. Đêm đó, rõ ràng nàng là người chủ động, nhưng vì là
nữ tử, nàng xấu hổ nên mới vội vã đẩy hắn ra.
Đúng, nhất định là
như vậy, Kỷ Trác Vân kích động không thôi, trong đầu chỉ có một ý niệm,
ngày mai đến nơi hẹn, gặp Khinh Âm của hắn.
Kỷ Trác Vân rất thích Cố Khinh Âm, phong thư này đã cho hắn một lý do gặp nàng. Hắn nguyện ý
tin lý do này là thật, chuyện khác không nằm trong phạm vi cân nhắc của
hắn.
Ngày thứ hai, Cố Khinh Âm trực đêm ở Ngự sử đài, gần đến lúc hoàng hôn, một Ngự sử khá trẻ cầm một cái lư hương vào phòng, đặt trên
cái án gần cửa sổ, trong lò đã châm hương, khói nhẹ lượn lờ, sương mù
vờn quanh.
Đây là thói quen của Cố Khinh Âm, dùng huân hương nâng cao tinh thần, có thể giúp nàng tỉnh táo hơn để xử lý vụ án.
Nàng đang lật xem hồ sơ vụ án của Đường Tĩnh. Đây là bản án cũ nhiều năm
trước, rất nhiều chứng cớ tư liệu không còn được đầy đủ, năm đó toàn bộ
Võ gia tố giác mới có thể lập án. Nàng nhìn ra được lần này Minh Tiểu
Hạc nhắc lại bản án cũ vì đã chuẩn bị rất nhiều, không ít tư liệu đã tìm lại được, vụ án đã giao cho Hình bộ, nay lại đang thời điểm mấu chốt.
Một phần danh sách về các khoản tiền và vật phẩm mà hoàng thương hối lộ
Đường Tĩnh năm đó không cánh mà bay, khiến Minh Tiểu Hạc đau đầu không
thôi. Nay nàng lật lại bản án cũ cũng là hy vọng có thể tra được dấu vết để lại để làm chứng cớ.
Không ngờ, nàng mới xem được một lúc, lại thấy không khoẻ, miệng khô lưỡi khô, đầu óc mông lung, thân thể ngày càng khô nóng.
Nàng đứng dậy, muốn rót chén nước uống, nhưng mới đi được vài bước lại thấy
đầu óc lâng lâng. Nàng nghiêng ngả lảo đảo bước đến cạnh ấm nước, run
run rót chén nước uống xong, chợt nghe ngoài cửa có tiếng vang, nàng
bỗng dưng xoay người, suýt nữa té ngã, và nhìn thấy một người không nên
xuất hiện ở trong này, Kỷ Trác Vân.
"Ngài, ngài tới làm gì? !" Cố Khinh Âm tựa vào bàn, trấn định nói.
Kỷ Trác Vân vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Khinh Âm sắc mặt ửng hồng, yếu ớt
đứng đó, búi tóc hơi hỗn độn, có vài sợi tóc đen rũ bên má. Cũng là bộ
quan phục đó, nhưng khi mặc trên người nàng lại có vài phần động lòng
người ý nhị hơn những nữ quan khác. Dung nhan của nàng vẫn thanh lệ như
trước, hàng mày nhíu lại, trong lòng hắn run lên, tương tư bao ngày ùa
về, hắn cực lực khống chế chính mình mới không xông lên ôm nàng vào
trong ngực.
"Khinh Âm, nàng sao vậy? Không thoải mái sao?" Hắn
đóng cửa lại, đi đến trước mặt nàng, vội vàng nói, cánh tay đưa ra lại
cứng đờ vì do dự.
Cố Khinh Âm nghiêng người tránh đi, duy trì
khoảng cách với hắn. Nàng liếc nhìn hắn một cái, khuôn mặt hắn vẫn đĩnh
đạc tuấn tú như trước đây, nhưng trong mắt thêm vài phần lo lắng vội
vàng, là vì nàng sao?
"Kỷ tướng quân, ngài đã nói," nàng nói, nhìn thẳng vào mắt hắn, "sẽ không phí sức vì chuyện của ta nữa, vì sao còn đến đây?"
"Ta nhận được thư của nàng," Kỷ Trác Vân thản nhiên nhìn nàng, "Khinh Âm, nàng bảo ta tới, ta rất vui."