Không nghĩ tới ngay sau buổi tập nghị, một đạo thánh chỉ được hạ xuống,
mệnh lệnh rõ ràng cấm quan viên triều đình qua lại với thương gia, chỉ
cần dính líu đến đều sẽ bị bãi miễn chức quan.
Người sáng suốt
đều nhìn ra được đạo thánh chỉ này đang ám chỉ ai. Minh Tiểu Hạc rất lo
lắng, Hạc Di Lầu là tâm huyết của hắn bao năm qua, làm sao có thể nói
buông là buông được,. Hắn nhanh chóng đến Hàn Lâm Viện tìm Thượng Quan
Dung Khâm thương lượng đối sách.
Tướng quân phủ.
Trong
thao trường luyện võ rộng lớn, Kỷ Trác Vân mặc một bộ đồ bó tay màu đen, chiêu thức sinh động như mây bay nước chảy, vô cùng lưu loát. Dáng
người hắn mạnh mẽ như du long, từng chưởng từng quyền tung ra mạnh mẽ
phi phàm, khiến những cánh hoa mai trắng rơi rụng lả tả.
Chiêu
thức sắc bén, ra quyền tàn nhẫn, nhưng hai hàng lông mày của hắn vẫn
nhíu chặt lại, như mưa gió sắp đến, khiến người khác e sợ, chỉ mong
tránh hắn xa một chút.
Nhưng cũng có người không sợ chết, nhanh
nhẹn xuyên qua rừng mai. Người đó mặc bộ cẩm y màu tím, thêu hoa văn
chìm phức tạp, bên hông cài một dải thắt lưng nạm ngọc cùng màu. Mái tóc mượt như nhung rối tung, tung bay trong không khí. Hàng mi dài nhập tóc mai, con ngươi đen như mực, bên môi là ý cười nhẹ, khiến khuôn mặt
người đó vừa tuấn mỹ vừa thanh quý.
"Bản tướng đã lâu không thấy
thân thủ của ngươi rồi" Hàn Cẩm Khanh đứng dưới một gốc bạch mai, lười
biếng nói: "Đúng là chưa bị mai một."
Kỷ Trác Vân không đáp, chiêu thức càng lúc càng tàn nhẫn, chưởng phong mang theo bụi đất lao thẳng về phía Hàn Cẩm Khanh.
Đuôi mắt Hàn Cẩm Khanh nhướng lên, nhanh nhẹn tránh đi, lúc quay đầu lại
nhìn gốc bạch mai đó, cành cây đã gãy, hoa tàn rơi đầy đất.
"Đáng tiếc." Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, thản nhiên nói: "Trác Vân, bản tướng
tưởng dạo này ngươi gặp chuyện tốt, đáng nhẽ không nên nóng tính như vậy nữa chứ. Ngươi đã hồi kinh nhiều ngày, ở Quốc công phủ cẩm y ngọc thực, sao tính tình vẫn thế."
Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Trác Vân hơi ủ dột, đứng cách một khoảng cách, đôi con ngươi đen của hắn nhìn chằm
chằm tư thái vân đạm phong khinh của Hàn Cẩm Khanh, trầm giọng nói: "Ai
có chuyện tốt? Tướng gia sao?"
Hàn Cẩm Khanh cười nhẹ, "Bản tướng nghe Trấn quốc công đang tìm hôn sự cho ngươi, đây không coi là chuyện tốt à?"
"Chuyện tốt? Đó là ngài nghĩ thế..." Kỷ Trác Vân còn chưa dứt lời, bỗng thân
hình chợt lóe, nháy mắt lại gần sát Hàn Cẩm Khanh, trong tay hắn không
biết đã có thêm thanh kiếm sắc, đặt trên cổ Hàn Cẩm Khanh.
Hàn
Cẩm Khanh thu liễm ý cười, sắc mặt vẫn không thay đổi. Hắn nhìn vào ánh
mắt nặng nề của Kỷ Trác Vân, nói: "Hôm nay bản tướng cố ý đến quý phủ,
ngươi không chào đón thì thôi, thế này là có ý gì?"
"Cố Khinh
Âm... Có phải lúc ở sơn trang có phải ngài và nàng..." Hơi thở của Kỷ
Trác Vân hơi rối loạn, không biết là vì vừa luyện võ xong hay là vì cảm
xúc dao động.
Đôi mắt như ngọc đen của Hàn Cẩm Khanh lưu chuyển, hắn nhướng mày nói: "Chỉ vì Cố Khinh Âm mà ngươi muốn giết bản tướng?"
"Chỉ cần ngài trả lời câu hỏi của ta là được, ta sẽ không động vào ngài một
phân một tấc." Kỷ Trác Vân cắn răng nói: "Ngài, và Cố Khinh Âm, rốt cuộc sao lại thế này?!"
Hàn Cẩm Khanh lập tức cảm giác lưới kiếm càng tỳ mạnh vào cổ, mắt hắn tối sầm lại, trầm giọng nói: "Kỷ Trác Vân, rốt
cuộc Cố Khinh Âm dùng cái gì mê hoặc ngươi, khiến ngươi mê mẩn thần hồn, không nhìn rõ hiện thực! Cục diện trong triều bây giờ như thế nào?! Đội cấm quân thế nào?! Ngươi không hỏi gì, không nghĩ gì, chỉ hỏi quan hệ
của bản tướng và Cố Khinh Âm!"
Kỷ Trác Vân bị cơn tức giận của
Hàn Cẩm Khanh làm cho kinh sợ, buông lỏng tay. Thanh kiếm trong tay lập
tức bị Hàn Cẩm Khanh đẩy ra.
Từng chữ từng câu của Hàn Cẩm Khanh
đều đánh thẳng vào lòng Kỷ Trác Vân, hắn biết Hàn Cẩm Khanh nói rất
đúng. Vì chuyện của các phó tướng mà địa vị của hắn trong đội cấm vệ
quân đang rất nguy ngập. Chỉ riêng việc củng cố quân quyền đã khiến hắn
lực lao tâm lao lực quá độ, đáng nhẽ không nên có những suy nghĩ khác
nữa.
Từ sau khi hắn ở Ngọc Bình sơn trang hồi kinh, một thời gian rất dài hắn đều ở trong cấm vệ quân, ổn định quân tâm, thường đến nửa
đêm mới ngủ. Cho dù như vậy, hắn vẫn thường nhớ tới Cố Khinh Âm, nhớ tới những lời quyết tuyệt mà nàng đã nói với hắn. Lần đầu tiên hắn nghiêm
túc muốn đối tốt với một nữ tử, đáng tiếc nàng lại không cảm kích.
Sau khi hồi phủ, hàng đêm hắn cùng hai tiểu thiếp uống rượu tìm hoan, tìm
ca cơ đến phủ đàn hát, lúc nào cũng say khướt. Những sau cơn hưng trí,
nhìn những nữ tử tô son điểm phấn miệng cười lấy lòng, nhìn đống chén
bát hỗn độn trên bàn, đột nhiên hắn cảm thấy đần độn vô vị. Sau đó, hắn
lại rít gào cho các nàng lui xuống.
Hắn biết mình không còn như
trước kia nữa, hắn đã đặt một người tên Cố Khinh Âm vào lòng. Sau khi bị cự tuyệt, đáng lẽ hắn phải hết hy vọng, nên hàng đêm sênh ca, nhưng thì ra tình cảm của hắn dành cho nàng sâu sắc hơn dự liệu của hắn.
Vì thế, hắn lấy số tiền lớn phân phát cho hai tiểu thiếp, dù các nàng có
khóc lóc muốn lưu lại, nhưng hắn đã quyết tâm. Chuyện này thậm chí còn
làm kinh động đến Trấn quốc công.