Cố Khinh Âm đứng thẳng lên, hơi kinh ngạc nhìn mẫu thân. "Mẫu thân, sao
người có thể nhắc tới hắn... Nữ nhi đã nói rõ ràng với hắn từ lâu
rồi..."
"Nhưng mẹ nghe nói, gần đây hắn đã đuổi hết thị thiếp đi, khiến Trấn quốc công đã lớn tuổi phải sốt ruột, chẳng lẽ không phải vì
con?" Cố phu nhân khí định thần nhàn nói.
Đây là tin tức bà mới
nghe được khi gặp các phu nhân nhà khac, tuy bà không thích kết giao với những người đó, nhưng chung quy sẽ có người dùng trăm phương nghìn kế
muốn kéo bà tham dự.
Nói thật, bà thấy tiểu công tử nhà Trấn quốc công không tệ. Lúc trước thì tìm đủ mọi cách bày tỏ lòng thành, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, lại có vợ chồng chi thực cùng nữ nhi, nay còn đuổi
thị thiếp, toàn tâm toàn ý vì con bà. Nếu không phải nữ nhi đã có hôn
ước với tiểu tử Nguyễn gia, thì có thể cân nhắc lại.
Không phải
bà ngại nghèo thích giàu, nhưng tiểu tử Nguyễn gia đã trải qua nhiều
biến cố, dù trên mặt không thể hiện gì, nhưng không biết tâm tính đã
thay đổi đến mức nào. Vả lại, nữ nhi đã không còn thanh bạch, nếu thật
sự gả đến Nguyễn gia thì phúc họa thật sự khó liệu. Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của bà, không phải bà không biết Cố Đức Minh kiên trì với
mối hôn sự này thế nào, bởi vậy không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối
sẽ không nói với nữ nhi.
Cố Khinh Âm nghe xong, vội la lên: "Hắn
đuổi thị thiếp đi thì có quan hệ gì đến con? Không chừng là do các nàng
hầu hạ không tốt nên muốn tìm người mới vào phủ."
Không biết vì
sao, khi mẹ nhắc tới Kỷ Trác Vân, nàng liền vô cớ phiền lòng. Nàng nhớ
tới dung mạo tuấn lãng của hắn, nhớ từng ánh nhìn chăm chú của hắn dành
cho nàng, nhớ tới lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau, chỉ vì sự
bướng bỉnh của nàng mà hai người buồn bã chia tay, nhớ tới hắn nói: "Như nàng mong muốn"... Nàng thật sự là bị hắn phiền thấu, hắn thật sự không cần đối tốt vơi nàng, nàng không nhận nổi, cũng không có gì báo đáp.
Cố phu nhân nhìn hàng lông mày đang nhíu lại vì trầm tư của nàng, bà than
thở: "Khinh Âm, con cần gì vội vã phủ nhận như vậy, mẫu thân cũng chỉ
đoán thôi. Dù sao tiểu Kỷ tướng quân lúc trước cũng đối xử thật tâm với
con, với quý phủ chúng ta."
"Thì sao ạ? Mẫu thân, con đã có hôn ước, người nói như vậy không sợ người ngoài nói nhảm sao?" Cố Khinh Âm cãi lại.
"Con đấy, cần gì phải khách khí với mẫu thân như vậy. Con tự hỏi lại mình
xem, trong lòng có Nguyễn Tiểu tử không? Chỉ sợ con chỉ coi nó là bằng
hữu, là huynh trưởng mà thôi, mẫu thân có nói sai không?" Cố phu nhân
hiểu rõ con mình.
Cố Khinh Âm khiếp sợ nói: "Mẫu thân, người... mới vừa rồi rõ ràng người còn nói về hôn sự của con và chàng..."
Cố phu nhân vỗ vỗ lưng nàng, trấn an: "Tất nhiên mẹ hy vọng con sớm ngày
thành thân, Nguyễn Tiểu tử không tệ, cha mẹ hai bên cũng đã định hôn ước từ lâu, cũng không phải chúng ta ghét bỏ Nguyễn gia nay sa sút, nhưng
nếu con không muốn, mẫu thân vẫn sẽ đứng về phía con."
"Được rồi được rồi, " Cố phu nhân kéo bảo bối nữ nhi vào lòng, thương tiếc
nói: "Con đừng trách mẫu thân lắm miệng, con nhất định phải hiểu rõ hôn
nhân đại sự của mình, con nhậm chức trong triều, phải nhiều kiến thức
hơn mẫu thân chứ."
Cố Khinh Âm yên lặng gật đầu.
"Mẹ chỉ nhắc
lại một câu, Trấn quốc công nay tuổi tác đã cao, sức khỏe cũng không
được như trước, hay nóng nảy. Hiện nay ông ấy đang thay tiểu Kỷ tướng
quân xem xét thiên kim của các thế gia môn đăng hộ đối xung quanh." Cố
phu nhân vừa nói vừa quan sát thần sắc của nữ nhi.
Cố Khinh Âm
không kiên nhẫn muốn mở miệng, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm. Trong lòng nàng run lên, lại tự thấy mình thật vớ vẩn, nàng lắc lắc đầu không dám nghĩ sâu thêm.
Mẹ con hai người tâm sự một luc lâu, đến gần giờ Tý mới từng người đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cố Khinh Âm theo thường lệ đến Ngự sử đài làm việc.
Cố Khinh Âm làm phó sử, danh hiệu Ngự sử trung thừa, ngang hàng với Hạ Tử
Ngang. Nơi làm việc của hai người là một tiểu viện yên tĩnh độc lập.
Nàng xin phép nghỉ đã gần một tháng, trong một tháng này chưởng sử của Ngự
sử đài đã đổi chủ. Ngự sử đài nhất định đã thay đổi nghiêng trời lệch
đất, nên vừa bước vào tiểu viện là nàng đến thẳng chỗ của Hạ Tử Ngang,
muốn hỏi rõ ràng mọi việc.
Hạ Tử Ngang cũng là đệ tử quan gia,
khí chất sạch sẽ, làm người coi như chính trực, không có thói quen ăn
chơi trác táng, xưa nay quan hệ với Cố Khinh Âm cũng không tệ.
Đứng trước cửa phòng của Hạ Tử Ngang, nàng gõ nhẹ hai tiếng, liền sải bước đi vào.
Nào biết người đang dựa bàn viết lách không phải Hạ Tử Ngang, mà là một nữ
tử xa lạ. Người đó mặc quan phục, dung mạo bình thường, ngẩng đầu lên,
lạnh nhạt nhìn nàng, "Ai cho cô tự tiện vào!"
Cố Khinh Âm ngẩn
ra, nàng chưa bao giờ gặp nữ tử này, đây lại là trọng địa của Ngự sử
đài, còn thần sắc của người trước mặt rất thản nhiên, nói năng kiêu căng lạnh lùng.
Chẳng lẽ đây là đồng nghiệp mới nhậm chức? Nhưng quan phục lại không giống lắm, nhìn bộ quan phục này chắc là quan lục phẩm.
Cố Khinh Âm sửa sang lại quan mũ, mắt sáng như đuốc, nghiêm mặt nói: "Đây
là chỗ hằng ngày tôi xử lý công vụ, vì sao không thể vào? Hạ Tử Ngang,
Hạ đại nhân đâu? Đây là bàn của huynh ấy mà."
Nữ tử hiển nhiên
không ngờ nàng lại phản ứng như vậy, nhíu mày nói: "Hạ Tử Ngang? Hắn đã
dời khỏi nơi này, hiện đang nhậm chưc tuần án."
Tuần án? Đó là chức quan thất phẩm, chẳng lẽ...
Nàng kia dường như nhìn thấu nghi vấn của nàng, nói: "Hạ đại nhân không làm
tốt bổn phân của mình, chưởng sử đại nhân thấy hắn thích hợp với nơi đó
hơn."