Huyết dịch toàn thân Cố Khinh Âm như đông cứng, thân thể lập tức cứng ngắc.
Hai người cách khá xa nhau, nhưng ánh mắt của hắn và nàng lại giao hòa
trong không gian cách lớp núi đá lởm chởm. Đôi mắt phượng của hắn vẫn
toát lên vẻ biếng nhác bình đạm như từ xưa đến nay, biểu tình thanh lãnh xa cách. Hắn chỉ đứng đó nhìn mà khiến hô hấp của nàng như cứng lại,
nàng co rúm người lại tựa đầu vào ngực Ngụy Lãnh Nghiêu.
Nàng sợ
cái gì? Không, nàng không sợ hắn, nàng chỉ thấy xấu hổ, chỉ là thấy xấu
hổ khi bị bắt gặp trong tình cảnh này mà thôi, dù có là ai thì cũng sẽ
có phản ứng giống nàng.
"Ngụy tướng quân đúng là hưng trí, trời
đã tối mờ rồi mà còn chưa chịu buông mỹ nhân dưới thân." Tiếng nói thản
nhiên rõ ràng truyện tới, Cố Khinh Âm càng gấp gáp, càng dán sát bầu
ngực căng đầy vào ngực Ngụy Lãnh Nghiêu.
Ngụy Lãnh Nghiêu thoáng
nhìn lại, nhanh chóng rời khỏi thân thể Cố Khinh Âm. Hắn sửa sang lại
quần áo, cởi ngoại bào trùm kín nữ nhân đang nằm trong lòng mình, rồi ôm nàng rời đi.
Trước mắt Cố Khinh Âm tối sầm lại vì bị áo choàng
phủ xuống đầu, cũng khiến nàng an tâm hơn chút. Nàng vòng tay ôm cổ Ngụy Lãnh Nghiêu, dựa vào ngực hắn, mặc cho hắn ôm.
Hàn Cẩm Khanh
bước ra khỏi hành lang, hai mắt hơi trầm xuống, biểu tình lạnh nhạt. "Vì tướng quân mà hai ngày nay bản tướng phải hao tâm tổn trí, còn tướng
quân lại ở nơi này hưởng dụng mỹ nhân." Hắn đứng cách Ngụy Lãnh Nghiêu
chừng mười bước, nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ
lo che chở cho nữ tử trong lòng. Giọng nói của Hàn Cẩm Khanh càng lạnh
đi: "Không biết tiểu tỳ mỹ mạo thế nào mà lại khiến tướng quân để ý như
vậy?" Hắn nhấn thật mạnh hai chữ "Tiểu tỳ".
Cố Khinh Âm run rẩy, khẩn trương đến mức suýt ngừng thở.
Ngụy Lãnh Nghiêu dừng lại, nhìn thoáng qua Hàn Cẩm Khanh, lạnh lùng nói:
"Không có liên quan đến Hàn tướng, mời ngài đến chính phòng, ta sẽ đến
đó ngay." Nói xong, Ngụy Lãnh Nghiêu không quay đầu lại mà đi thật nhanh về phía trước.
Hàn Cẩm Khanh hiểu rõ tính cách của Ngụy Lãnh
Nghiêu, hắn chưa bao giờ là người thích so đo, nhưng hôm nay... Mắt
phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại, trong lòng bùng lên một ngọn lửa vô
danh.
Khi Ngụy Lãnh Nghiêu tới chính phòng, Hàn Cẩm Khanh đã đợi
được nửa nén hương rồi. Trên bàn đã bày đầy những món ăn tinh xảo và một bình rượu ngon đặt chính giữa.
Hàn Cẩm Khanh thấy Ngụy Lãnh
Nghiêu chỉ lo tự rót tự uống, đành phải áp chế cơn tức trong lòng, nói:
"Tướng quân có khả năng nắm chắc binh quyền của các châu phủ không?"
"Binh quyền của Dương gia phân tán nhiều nơi, há có thể nói lấy là lấy?" Ngụy Lãnh Nghiêu liếc mắt nhìn ly rượu của Hàn Cẩm Khanh một cái, cầm bầu
rượu thay hắn rót đầy.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn hắn, "Nói như vậy, ngươi không nắm chắc?"
"Ba thành." Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh nhạt nói.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, "Chỉ nắm chắc ba thành?"
"Ta chỉ nắm chắc binh quyền của ba thành." Ngụy Lãnh Nghiêu chạm cốc cùng hắn, chậm rãi nói.
Khóe môi Hàn Cẩm Khanh cong lên, rốt cục cũng mỉm cười, "Nga? Chỉ trong một
thời gian ngắn mà có thể nắm được ba thành, đúng là khó có được."
Hai người nói chuyện một hồi, không khí chẳng mấy thân thiện, Hàn Cẩm Khanh cũng không nói nhiều như bình thường. Rượu và thức ăn còn chưa được mấy miệng, Hàn Cẩm Khanh đã đứng dậy cáo từ, Ngụy Lãnh Nghiêu cũng không
giữ lại.
Về phần Cố Khinh Âm, hai lần hoan ái gần như đã rút hết
thể lực của nàng. Sau khi được Ngụy Lãnh Nghiêu ôm về, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm bất động. Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gọi rất nhỏ: "Cố đại nhân .
Cố Khinh Âm kinh
ngạc, trong lòng dâng lên vài phần mong đợi. Nàng ăn mặc chỉnh tề rồi
mới mở cửa phòng. Một gã nam tử cúi đầu, cung kính nói: "Nếu Cố đại nhân muốn rời khỏi đây, xin hãy đi theo tiểu nhân."
Dưới ánh trăng
mông lung, nàng không thấy rõ dung mạo của người này, mặc dù không biết
rõ thân phận, nhưng nếu có thể mang nàng rời khỏi đây thì không còn gì
tốt hơn. Bởi vì nàng ở trong này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách chạy
trốn.
Trong đầu nàng lướt qua đôi mắt u lam băng lãnh... Nàng
nhắm mắt lại, thầm nghĩ tối nay hắn đừng qua, hai người sẽ không gặp
lại.
Nàng theo người nọ bước vào một đường nhỏ tịch mịch, bốn bề
vắng lặng. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy một chiếc xe
ngựa đứng cách đó không xa.
Người nọ khom người đứng bên cạnh xe, "Cố đại nhân, mời lên xe."
Cố Khinh Âm nhìn từ trên xuống dưới xe ngựa, không biết vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc. Nàng đang định thăm dò thân phận chủ nhân của
chiếc xe này, thì màn xe dày được một ngón tay thon dài trắng nõn với
khớp xương rõ ràng nhấc lên. "Xem ra muốn bản tướng đích thân tới đón cô rồi." Thanh âm lười biếng trầm thấp, như mưa phùn buổi chiều ngày xuân.
Mành xe được vén lên cao, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh, làn da
như loại ngọc tốt nhất, mi mục như họa, bên môi là ý cười nhạt nhẽo. Hắn vươn tay về phía nàng, "Lên đi."