Anh suy đoán, Hứa Tự
Nam cũng có cái tật xấu giống như anh, không thích người ngoài chạm vào
quần áo của mình, vì thế nên mới để Từ Di giặt quần áo cho cô. Cô đang
tức giận?
Nhất định là có liên quan đến Từ Di rồi. Nhưng Hứa Tự
Nam lại không biết làm sao nói cho anh biết, bản thân cô cũng đã ước
lượng xem cô và Từ Di trong lòng anh bên nào nặng, bên nào nhẹ, nói thật cô thực sự không chắc cho lắm. Nếu như cứ nói thẳng là Tư Di thì thật
không đúng, cô không đoán được là Yến Mộ Thanh sẽ giúp ai.
Nhưng phần ấm ức ngày hôm nay, nếu không làm cho ra nhẽ thì những ngày tháng sau này ở nhà họ Yến rất khó có thể vượt qua.
Cô chớp chớp mặt: "Yến Mộ Thanh, em tiếp nhận không được."
"Hả?" Anh cổ vũ cô nói tiếp, nếu như là tiếp nhận không được chuyện Từ Di
giặt quần áo cho cô, anh có thể mời dì ở nhà họ Hứa đi theo chăm sóc một mình cô mà.
Hứa Tự Nam cắn môi, không thèm nếm xỉa đến anh.
"Yến Mộ Thanh, anh có biết không? Từ Di giặt quần áo cho anh, với em có cảm
giác gì hay không? Thật giống như tay của dì ấy để trên người anh mà sờ
vậy. Nếu như anh còn để Từ Di giặt quần áo cho anh nữa, vậy sau này anh
đừng có nhìn mặt em."
Anh như đang suy nghĩ mà nhìn cô: "Nhưng... anh còn chưa chạm qua em, tại sao "lại"?"
Đây thực sự là làm cho cô cảm thấy tức giận và xấu hổ mà: "Vậy sau đó, anh sẽ không gặp em sao?"
Anh đang đăm chiêu.
"Được." Hứa Tự Nam càng thêm thông suốt: "Được! Yến Mộ Thanh! Em biết phải làm
như thế nào rồi. Em đi tìm dì Nam đến đây giặt quần áo cho em. Giặt cả
nội y. Sau đó em sẽ nằm sấp lên người anh, hôn anh, mò mẫm anh. Cho anh
nếm thử cái gì gọi là tư vị."
Yến Mộ Thanh lại bị những lời nói
này của cô làm rung động, có thể là từ xưa đến bây giờ, chưa có người
nào dùng những lời lẽ như vậy nói với anh.
"Đừng nói chuyện!"
Ngón tay cô cứng lại: "Đừng nói là không cho em đụng vào cái đó, hôn
anh, mò mẫm anh là quyền hạn của em! Chính anh vừa nói! Cứ xem như là em muốn làm Bá Vương của anh đi! Anh cũng không thể nói gì được."
Rốt cuộc anh cũng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, thong thả, ung dung, bắt
được mấu chốt của sự gào rít trong người cô: "Ngược lại, anh thật
muốn... em làm Bá Vương của anh."
"...." Cô hừ một tiếng: "Thối ***!"
"Nam nhi, oan uổng cho anh quá, đùa bỡn *** rõ ràng là em...." Nụ cười hiện hữu nơi môi anh vẫn chưa tan biến.
"..." Cô chỉ nói cách khác mà thôi.
"Được rồi, ngoan nào, hãy nói cho anh biết là em muốn như thế nào." Anh xoa đầu cô.
Cô chu môi: "Chính là em muốn sau này giặt quần áo cho anh."
Lần này, anh lại cười, cười lớn hơn những lần trước đó.
Cô bị tiếng cười ấy làm cho xấu hổ, đỏ mặt uy hiếp: "Yến Mộ Thanh, anh còn cười nữa, em liền..."
"Liền làm Bá Vương của anh sao?" Anh tiếp lời cô rất nhanh.
"...." Cô có chút oán hận: "Làm đẹp cho anh mà."
Anh lần nữa lấy quần áo từ trong tủ ra cho cô: "Chuyện nhỏ như vậy mà cũng
có thể khóc, sau đó nói những lời gì với anh, chỉ cần em nói, anh không
thể không đáp ứng. Có điều, từ nhỏ anh đã được Từ Di chăm sóc. Trong
lòng anh, bà ấy như mẹ có mình, biết chưa?"
Hứa Tự Nam ngậm
miệng, tâm cũng nguội, ngữ khí của anh ôn nhu hơn nhiều rồi, ôn nhu
giống như lúc ba cô gọi cô là bảo bối vậy, nhưng ý tứ của anh, cô rất
rõ, cô yêu cầu giặt quần áo cho anh hoặc là đưa ra yêu cầu khác, anh
cũng sẽ đáp ứng. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là phải tôn trọng Từ Di giống như mẹ của mình vậy. Trên thế giới này còn có ai quan trọng bằng
mẹ đây?"