Tạ Đạo Niên có một người bác tên là Tạ Thanh Phàm, là trưởng ban kinh tế trong Tổng Cục, cũng là một cựu chiến binh.
Một năm trước, ngày đầu tiên anh đi làm, Tạ Thanh Phàm cũng đến tổ xem anh. Lúc đó có mấy nhân viên mới đến, Tạ Đạo Niên với chiều cao nổi bật,
khuôn mặt anh tuấn, đứng yên lặng trong nhóm người đó, anh tự giới thiệu sơ lược về bản thân, khiến một số đồng nghiệp nữ xì xào bàn tán, còn
một số khác thì nghĩ rằng anh là con của sếp lớn nào đó, nghĩ rằng anh
sẽ chẳng làm được cái tích sự gì.
Tạ Thanh Phàm tranh thủ đưa Tạ
Đạo Niên đến ký túc xá, vỗ nhẹ vào vai anh, "Trường Canh, làm cho tốt
nhé, trước tiên phải đi từ dưới lên, bác tin tưởng vào năng lực của
cháu, gặp khó khăn gì cứ nói với bác."
"Cảm ơn bác ạ."
Tạ
Thanh Phàm gật đầu, "Đi thôi, về nhà bác ăn cơm, hôm nay trước khi bác
ra cửa thì bác gái cháu đã nói muốn làm một bữa cơm cho cháu ăn."
"Dạ."
Người bạn cùng phòng với anh tên là Phương Tư Hiền, khá đẹp trai, nói tương
đối nhiều, hay thích trêu chọc các em gái, chơi bi-a rất giỏi, thỉnh
thoảng hay lôi kéo Tạ Đạo Niên chơi mấy ván. Ban đầu Tạ Đạo Niên chơi
bi-a không được giỏi cho lắm, nhưng anh học trong một khoảng thời gian,
cũng từ từ đuổi kịp bạn bè, cũng giao lưu với các phòng ban khác.
Tất cả mọi người đều rất tò mò về anh, nhưng anh không thích làm tâm điểm
của câu chuyện, cũng cảm giác anh có chút xa cách, bình thường khi tan
làm Tạ Thanh Phàm sẽ đi cùng Tạ Đạo Niên đến canteen ăn cơm, hai người
vừa đi vừa trò chuyện, mọi người thấy vậy, lại càng thêm tò mò về Tạ Đạo Niên hơn. Khi đồng nghiệp tò mò hỏi anh thì anh cũng không nói gì
nhiều, bởi vì anh cũng không có gì để nói, nói ra nhiều thì lời đồn lại
càng đi xa hơn, cây ngay không sợ chết đứng, khi nào có thành tích công
việc, thì người sáng suốt ắt sẽ nhìn ra được.
Ban ngày đi làm,
buổi tối có thời gian, anh sẽ đi đánh bi-a, đánh xong sẽ gọi video cho
Lục Yên, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của cô, những kế hoạch cho tương lai
của hai người lại hiện trong đầu anh ngày một nhiều.
Anh suy nghĩ khá nhiều, và cũng nghĩ khá xa.
Vào một buổi tối mùa đông, anh đang đi mua sắm trên phố, đi ngang qua một
cửa hàng trang sức, một nhân viên nữ đang đứng trước cửa, cơn gió lạnh
thổi qua khiến cô nhân viên đó co người lại, thấy anh dừng lại một lúc
lâu, cô nhân viên liền biểu hiện ra vẻ mặt tươi cười, tiến đến hỏi anh,
"Chào anh, anh vào trong xem đi ạ, cửa hàng của chúng em có rất nhiều
mẫu mã, đính hôn, cầu hôn đều có đó anh."
Ánh sáng trong tủ kính
hắt lên mặt anh, bên trong tủ kính có rất nhiều đồ trang sức đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh, Tạ Đạo Niên đi vào trong, nhân viên nữ của cửa hàng
đi theo sau anh, thấy anh đi đến trước tủ kính, không nhìn đồ vật gì cụ
thể, cô hỏi anh, "Thưa anh, anh định mua đồ cho trưởng bối* hay là cho
bạn gái ạ?"
(*trưởng bối: người bề trên, người lớn tuổi hơn, những người đáng tuổi cha/chú/cô/bà....)
"Bạn gái."
"Anh muốn mua tặng đồ trang sức hay là mua nhẫn ạ?"
Tặng đồ trang sức, chắc có thể khiến cô vui, nhưng nếu tặng nhẫn thì chắc chắn sẽ có ý nghĩa hơn.
Ý nghĩa là cả đời.
Khi nhân viên bán hàng nói những lời đó, Tạ Đạo Niên liền đi đến chiếc tủ
kính trưng bày nhẫn, trên tường có một cái gương, hình dáng của anh hiện lên trên đó, nhân viên bán hàng vẫn đang đứng ở sau anh nở nụ cười chờ
anh trả lời.
Ánh đèn rất sáng, anh nghĩ đến buổi tối hôm đó, anh
đọc cho cô nghe bài thơ "Lời của anh *", và lúc đi chơi hồ, những hình
ảnh hai người ở bên nhau trong nháy máy hiện lên trong tâm trí anh, ánh
mắt của cô long lanh tràn ngập sự chờ mong.
(*Lời của anh: là một bài thơ của nữ tác giả người Trung Quốc - Quản Đạo Thăng, có chú thích ở mấy chương trước. Sau đây là bài thơ đã được ta dịch nghĩa:
Giữa anh và em, nhiều hơn cả chữ yêu, tình nhiều lúc, nóng như lửa.
Cầm một mảnh bùn, nặn hình em, nặn hình anh.
Buộc hai ta lại một chỗ, cùng hòa tan xuống nước.
Lại nặn hình em, hình anh, trong bùn của em có anh, trong bùn của anh có em.
Cùng em chung một cái chăn, chết cũng chung một cái quan tài.)
Một loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu anh, hình ảnh cuối cùng hiện lên là ngày cô dâng hiến lần đầu tiên cho anh, cơ thể xinh đẹp của cô cùng anh dây
dưa quấn quýt lấy nhau, mồ hôi không ngừng chảy xuống, còn cả ánh mắt
lưu luyến không muốn rời bên khung cửa sổ của cô.
Người nhân viên bán hàng vẫn đang chờ câu trả lời của anh.
Anh chỉ tay vào trong tủ kính, "Nhẫn."
Có lẽ, trước mắt anh cũng chỉ có thể làm được việc này cho tương lai của hai người.
.......
Bình thường không có việc gì thì Tạ Đạo Niên thường hay đi dạo mấy vòng
quanh con sông ngay cạnh Tổng Cục Thuế, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp,
anh chụp lại một bức ảnh gửi cho Lục Yên xem. Thành phố Cẩm có một sân
bay rất lớn, Phương Tư Hiền và mấy người đồng nghiệp khác mua mấy chai
bia, mọi người cùng nhau ngồi xuống, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy
máy bay bay ngang qua.
Bước chân của Tạ Đạo Niên chầm chậm, đi ở
giữa nhóm người. Anh không uống rượu, cũng không hút thuốc lá, lịch làm
việc của anh nhiều đến mức biến thái, khi làm việc thì rất nghiêm túc,
nói chuyện với mọi người cũng rất lễ phép, ngay cả khi anh im lặng không nói gì trong nhóm, thì tất cả mọi người cũng không quên anh.
Anh có một nét gì đó rất quyến rũ.
Phương Tư Hiền đã từng cảm khái: Đạo Niên a, cậu là người đàn ông ngoan nhất mà tớ từng gặp đấy.
Thực ra anh cũng không phải là người đàn ông ngoan, chẳng qua anh không đồng ý với lối sống cuồng hoan của bọn họ, ngoài điều đó thì họ cũng là
những người bạn tương đối tốt.
Sự giáo dục hà khắc trước kia của Tạ Vân Bằng đã ăn sâu vào xương cốt của anh.
Phương Tư Hiền dừng lại, thấy anh đang cầm điện thoại nhắn tin, hỏi anh, "Bạn gái?"
"Ừm."
"Bao lâu rồi?"
"Ba năm."
"Mối tình đầu?"
"Ừm."
Những người khác nghe vậy đồng thanh hỏi, "Có ảnh chụp không? cho xem một chút đi."
Tạ Đạo Niên ấn nút tắt màn hình điện thoại, màn hình điện thoại liền biến
thành màu đen, bọn họ không nhìn thấy cái gì, manh mối duy nhất mà cũng
bị cắt đứt.
Phương Tư Hiền cười nói, "May mà cậu không đi làm tin tức, nếu không, chắc chắn sẽ thất nghiệp sớm."
Tạ Đạo Niên nghe thấy anh ta nói những lời này, rất nghiêm túc mà suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Tớ sẽ không làm tin tức."
Không thích.
"Sao cậu lại chọn vào Tổng cục thuế?"
Thật ra Phương Tư Hiền rất tò mò về gia thế của anh.
"Thích."
"......"
"Thôi, nói chuyện với người ngây thơ thật là muốn chết a."