Diệp Tích cứ tưởng rằng làm người mang thai hộ đã là chuyện đau khổ nhất trong đời mình, nhưng cô ta lại không bao giờ biết có một việc còn nhục nhã hơn đang chờ cô ta.
Cảnh phu nhân muốn cô ta với Cảnh Thiếu Trạch mang thai tự nhiên, sinh người kế ngiệp cho nhà họ Cảnh.
“Nghê Tịnh mới là vợ Cảnh Thiếu Trạch, đứa con của con với Cảnh Thiếu Trạch
sinh ra là danh bất chính ngôn bất thuận, con...” Vẻ mặt Diệp Tích hơi
đau khổ, khi cô ta sinh đứa bé này thì điều quan trọng nhất là nó lại
không hề có chút quan hệ gì với cô ta.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch mím
môi, nói: “Nhà họ Cảnh lấy một con ma ốm về, nếu lại sinh ra thêm một ma ốm nữa thì sẽ bị cả giới thượng lưu cười nhạo mất. Con chỉ cần làm tốt
vai trò của mình là sinh đứa bé ra thì công ty của cha con sẽ không xảy
ra việc gì, và con của con sau này còn là người thừa kế nhà họ Cảnh
nữa.”
“Nhưng đứa bé này là con của con mà.” Diệp Tích cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt nói.
Vẻ mặt mẹ Cảnh Thiếu Trạch không vui, nói: “Con đã lấy tiền thì nên làm
chuyện mà con phải làm đi. Nhà mẹ đẻ Nghê Tịnh cũng rất giàu có, con con có nhà ngoại như thế, còn có thêm nhà họ Cảnh nữa, thì sẽ có một tương
lai xán lạn, còn con chỉ cần không gặp nó nữa là được.”
Vành mắt Diệp Tích đỏ ửng, nước mắt chảy ra.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nhìn cô ta như vậy thì lạnh nhạt nói: “Nếu muốn đổi ý
cũng được thôi, nhưng cô sẽ không đầu tư không công cho nhà con đâu.”
Diệp Tích không nói lời nào, chuyện đến nước này, cô ta đã đồng ý rồi, nếu
không có tài chính nhà họ Cảnh thì công ty cha cô ta sẽ phá sản mất.
“Nếu con đã quyết định mang thai hộ vậy thì việc con cần làm là chăm sóc cơ
thể mình cho tốt. Ngoài giúp công ty cha con xoay vốn ra cô sẽ cho con
thêm năm triệu phí chăm sóc nữa.”
Bà ta rất hào phóng nói. Trong
lòng Diệp Tích lại hơi kháng cự với vẻ bố thí như thế, nhưng ai bảo bây
giờ cô ta cũng đang làm việc khiến người khác khinh thường như vậy chứ.
Nếu từ chối thì có vẻ làm kiêu quá rồi.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch ngồi bên giường, vỗ mu bàn tay cô ta nói: “Cô cũng rất thích con, con là một người hiếu thảo, còn cả Thiếu Trạch cũng thích
con, tuy nó nhìn ôn hòa dịu dàng nhưng lại là người rất có chính kiến,
ai cũng không ép nó được.”
“Trước đây nó còn quyết tâm muốn lấy
bằng được cái đứa bệnh tim nhà họ Nghê kia nữa.” Lúc bà ta nói đến Nghê
Tịnh, giọng nói có vẻ không vui, rõ ràng là không thích cô ấy.
“Nó có thể để con mang thai thì chứng tỏ trong lòng nó cũng không ghét con, nếu cha mẹ đẻ có tình cảm với nhau thì cũng rất tốt cho đứa bé.” Mẹ
Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng nói: “Cô cũng muốn cháu mình sinh ra là vì
tình yêu chứ không phải oán hận.”
“Cứ tin cô đi, cô hiểu con
trai mình mà, nó thích con đấy. Bây giờ mỗi ngày con đều mặt mày ủ rũ
còn không bằng chăm sóc sức khỏe mình cho tốt, dù sao đứa bé sinh ra
cũng là con của con, con nên có trách nhiệm với nó.” Bà ta vừa đấm vừa
xoa nói.
Diệp Tích hoài nghi lời bà ta nói là Cảnh Thiếu Trạch
thích mình, hắn luôn tỏ vẻ rất ghét cô ta mà, luôn nói những lời ác ý
châm chọc với cô ta thì làm sao có thể thích cô ta được chứ.
Người hắn thích là Nghê Tịnh, luôn dịu dàng săn sóc cô ấy, trong mắt lúc nào
cũng tràn đầy tình cảm, cưng chiều cô ấy trong lòng bàn tay, cái đó mới
thực sự là yêu.
Hơn nữa hắn cũng luôn luôn nhắc nhở cô ta, để cô ta không thể cản trở tình cảm vợ chồng hai người.
Diệp Tích hơi không hiểu, tại sao một người đàn ông cao quý, nhưng khi ở
trước mặt cô ta lại cay nghiệt, tà ác như thế. Mỗi khi nghe được lời hắn nói, cô ta đều cảm thấy đau lòng, như từng nhát dao đâm vào tim vậy.
Việc làm của cô ta là hèn mọn khiến người ta chê cười, nhưng chỉ cần cứu
được công ty của cha thì có nhục nhã thế nào chăng nữa cô ta đều có thể
nhẫn nhịn được.
Diệp Tích nhờ vào sức nhẫn nại của mình mà chịu đựng sự sỉ nhục của Cảnh Thiếu Trạch.
Nhưng cô ta lại không biết rằng cô ta càng tỏ vẻ quật cường thì Cảnh Thiếu
Trạch lại càng muốn làm nhục cô ta, trong tiềm thức cũng muốn chinh phục cô ta.
Hắn muốn làm cho người phụ nữ ngang bướng này phải khuất phục.
Từ máy tính trước mặt, Ninh Thư nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người họ,
cô cười lạnh một tiếng, đứa bé còn chưa thành hình, có được sinh ra hay
không cũng là cả vấn đề, chưa gì họ đã thề thốt khẳng định như thế rồi.
Ninh Thư lại lưu cuộc trò chuyện của hai người họ vào máy.
Từ đầu tới giờ, Diệp Tích luôn tỏ ra cô ta rất vô tội, làm gì cũng do bất đắc dĩ. Ha ha, nữ chính nào đi làm kẻ thứ ba cũng đều lấy lý do bất đắc dĩ, nỗi khổ khó nói, thật nực cười.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch ban đầu đã coi Nghệ Tịnh như một sự sỉ nhục, nên mới
đẩy con trai mình đến bên người phụ nữ khác, chắc cũng vì để trả thù
Nghê Tịnh.
Nhưng không ngờ Nghê Tịnh biết chuyện này, không chịu nổi ôm ngực ngã trên mặt đất không dậy được.
Nếu có ý nghĩ độc ác, nói không chừng còn ước gì Nghê Tịnh chết đi.
Cảnh Thiếu Trạch đã quên mất những lời hứa hẹn và trách nghiệm đối với Nghê
Tịnh, lúc lên giường với Diệp Tích còn tự thôi miên bản thân, hắn chỉ
đang hưởng thụ một món hàng mà thôi, không có quan hệ gì với tình yêu
cả.
Ninh Thư nhíu mày, cái gia đình này thật là hết nói nổi!
Phụ nữ không thể sinh con thì ngay cả chút giá trị cơ bản nhất cũng không
có, trong mắt người nhà họ Cảnh thì nguyên chủ chỉ tồn tại như có như
không mà thôi.
Ninh Thư tắt máy tính đi, điện thoại ở đầu giường vang lên, cô nghe máy, đồng thời cũng nhấn nút ghi âm lại.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Cảnh Thiếu Trạch.
“Tịnh Tịnh, công ty có một dự án hợp tác với nước ngoài, mấy ngày nữa anh có thể không về nhà được.”
Ninh Thư: →_→
Đầu óc cô có bệnh mới tin hắn.
Ninh Thư nhếch miệng, mặt không đổi sắc nói: “Hợp tác này kéo dài trong bao lâu vậy?”
“Nếu nhanh thì nửa tháng, chậm hơn có thể hơn một tháng, anh sẽ dành thời
gian về nhà thăm em.” Cảnh Thiếu Trạch an ủi Ninh Thư: “Em ở nhà phải
cẩn thận đấy, cơ thể không thoải mái thì nhớ uống thuốc.”
“Em biết rồi.” Ninh Thư lạnh nhạt nói.
“Vậy thì anh đi đây, yêu em nhiều.” Cảnh Thiếu Trạch cúp điện thoại.
Ninh Thư nhìn cuộc ghi âm trong điện thoại, bật cười, hắn thật sự có thể mười ngày, nửa tháng không trở về chắc?
Cảnh Thiếu Trạch không ở nhà, Ninh Thư cũng ít khi xuống tầng, trừ lúc ăn cơm mới đi xuống.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch cũng rất ít nói chuyện với cô, cả hai gặp nhau đều
khách khí xa cách, Ninh Thư biết bà ta vốn cũng không thích cô.
Ninh Thư xuống tầng rót nước, thấy toàn bộ căn nhà vắng lặng, hỏi chị Lý giúp việc: “Mẹ chồng tôi đâu rồi?”
Chị Lý trả lời: “Bà chủ dẫn Diệp tiểu thư ra ngoài mua sắm rồi, nói là tối muốn tham gia buổi tiệc, không về nhà.”
Hai người này thân thiết với nhau quá đi, giống như họ mới là mẹ chồng con dâu tốt vậy.
Ninh Thư bảo chị Lý rót nước cho mình rồi đi lên tầng.
Cô ngồi xếp bằng trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, mở máy tính trước mặt ra xem, phòng của Diệp Tích vẫn không có ai.
Không biết tu luyện trong bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ninh Thư
dừng tu luyện, mở mắt ra thì phát hiện trời đã tối rồi.
Chị Lý
gọi Ninh Thư xuống tầng ăn cơm tối, trong nhà giờ chỉ có mình cô ngồi lẻ loi trên bàn ăn cơm, thong thả ăn xong rồi lại lên tầng.