Có quá nhiều chuyện buồn phiền trong lòng Chúc Nghiễn Thu, tiền đồ vận
mệnh của mình, những hoài bão ý chí lớn của mình, còn có Phương Phỉ Phỉ
bây giờ dường như muốn chia tay với hắn, còn có sự khinh thường của Chúc Tố Nương đối với mình.
Khiến Chúc Nghiễn Thu trước nay chưa từng mờ mịt và bất lực, giờ lại thống khổ đến mức hận không thể chết đi cho rồi.
Mỗi ngày tỉnh lại đều phải nấu ăn nấu ăn, thiếu gia của một gia đình giàu
có như hắn, ngày ngày quanh quẩn bên nồi hơi, bị khói xông lửa đốt.
Những ngày như vậy khiến Chúc Nghiễn Thu đau khổ vỡ mộng, trong lòng Chúc
Nghiễn Thu đâm ra quyết ý, cho dù như thế nào, hắn cũng phải ra chiến
trường, nhất định phải ra chiến trường.
Chỉ có ra chiến trường mới có thể giải quyết tình cảnh khốn khổ hiện nay, nhưng tay của hắn...
Đến giờ đưa cơm, Ninh Thư nhìn thấy đôi mắt của Chúc Nghiễn Thu đã đỏ hết cả lên, mí mắt sưng lên, hình như là đã khóc.
Không phải hai người này chia tay rồi chứ.
Chúc Nghiễn Thu nhận thấy ánh mắt của Ninh Thư, oán hận trừng mắt liếc nhìn
Ninh Thư, không nói với Ninh Thư một lời nào, xoay người rời đi.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ mất mát của Chúc Nghiễn Thu, không đúng, dáng vẻ thất
tình đau khổ muốn chết, đoán chừng tình cảm của hai người này có trắc
trở gì rồi.
Phải biết rằng trong kịch bản, đến lúc Chúc Nghiễn
Thu công thành danh toại Phương Phỉ Phỉ mới biết chân tướng sự việc,
chứng tỏ Chúc Nghiễn Thu luôn giấu rất kĩ.
Phương Phỉ Phỉ biết
được sự tồn tại của Chúc Tố Nương, nhưng tin vào những lời Chúc Nghiễn
Thu nói, tin rằng Chúc Tố Nương là chị của Chúc Nghiễn Thu, sau khi
Phương Phỉ Phỉ biết chân tướng, lúc đó muốn rời xa Chúc Nghiễn Thu.
Khi đó Chúc Nghiễn Thu mặc quân trang, trước ngực treo một hàng huân
chương, trực tiếp quỳ một chân trên mặt đất mong Phương Phỉ Phỉ tha thứ, một người đàn ông có địa vị và quyền thế quỳ trước mặt mình, khiến
trong lòng người phụ nữ cũng rung động.
Trong những ngày ở chiến trường, hai người giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, trong lòng Phương Phỉ Phỉ rất yêu Chúc Nghiễn Thu, hơn nữa lúc này Chúc Tố Nương sắp
nghẻo trên giường bệnh, uống thuốc và dùng kim châm cứu cũng không chữa
được bệnh, nhìn như sắp chết đến nơi rồi, Phương Phỉ Phỉ cũng liên tục
nhận được lời xin lỗi của Chúc Nghiễn Thu.
Nhưng bây giờ Chúc
Nghiễn Thu vẫn chưa công thành danh toại, trên người đều hôi hám, không
còn giống như vị thiếu gia gọn gàng ngày xưa nữa, cởi bỏ ánh hào quang
đại thiếu gia, xem ra đã khiến cho Chúc Nghiễn Thu mờ nhạt đi rất nhiều.
Từ khi đến chiến trường vẫn chưa giết được một kẻ địch nào, trở thành nhân viên hậu cần không có cơ hội lập công, hơn nữa mâu thuẫn giữa hai người sớm đã bộc phát, có khả năng chuyện tình cảm sẽ chết từ khi còn trong
trứng.
Hơn nữa bây giờ Phương Phỉ Phỉ còn là một phóng viên
chiến trường có chút danh tiếng, địa vị của hai người đã cách xa nhau,
dưới tình huống nữ giỏi giang nam nhu nhược, cảm tình rất dễ xảy ra mâu
thuẫn, nữ nhân đều bị những người đàn ông có khát vọng lớn chinh phục.
Phải biết rằng sự thắng bại của động vật giống đực chỉ có thể do tự lựa chọn và mạnh mẽ đấu tranh mới xứng.
Haizzz, một bản tình ca nơi chiến trường xúc động lòng người có thể sắp sấp mặt rồi đây.
Ninh Thư không chú ý đến chuyện của Chúc Nghiễn Thu và Phương Phỉ Phỉ, bởi
vì bây giờ cô đang bề bộn nhiều việc, vô cùng bận bịu cùng với Tiểu
Đồng, mệt đến mức không nhấc nổi mình lên nổi.
Người bệnh nhiều
hơn trước kia rất nhiều, chiến tuyến cũng không ngừng lui về, lửa đạn
ngày càng mãnh liệt, chỉ tập kích đường không một ngày thôi mà đã xảy ra rất nhiều chuyện rồi.
Ninh Thư không chỉ bận rộn điều trị người bệnh, còn phải phòng ngừa bản thân bị tiếng nổ làm cho bị thương.
Mặt trận này sắp không trụ nổi rồi, chiến sĩ tử mạng ngày càng nhiều, chiến sĩ bị thương cũng càng nhiều thêm, vũ khí không tiên tiến như đối
phương, chỉ có thể ôm quyết tâm liều chết hủy diệt kẻ địch, lấy mạng
người để lấp đi.
Mặt trận không trụ được nữa rồi, sắp thất thủ, khổ sở tranh giành như vậy chẳng qua là vì muốn ngăn chặn ngày này.
Sức khỏe của lãnh đạo bị trúng đạn trước đó ngày càng không ổn rồi, vết
thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng, cho dù dùng thuốc tây kháng viêm
cũng chẳng có tác dụng gì, Ninh Thư cố dùng thuốc mà cô đổi được trong
cửa hàng hệ thống, nhưng đều không có tác dụng.
Vốn là vết
thương rất nặng, hơn nữa lại ở hoàn cảnh ác liệt, lại không có điều kiện dưỡng thương, áp lực mỗi ngày đều rất lớn, tương lai của cả quân đội
đều đặt trên vai hắn.
Lãnh đạo bảo Ninh Thư bất luận dùng biện
pháp gì cũng phải giữ lại tính mạng cho hắn, bây giờ hắn không thể chết
được, nhất định phải chịu đựng, chịu đựng tới khi có người tới trợ giúp, chịu đến khi cấp trên phát lệnh rút lui.Cảm giác của Ninh Thư bây giờ
vô cùng hỗn loạn, nếu như thuốc tây không được, hay là dùng thuốc đông y lão tổ tông để lại, Ninh Thư nghiền nát thảo dược tươi thoa lên trên
vết thương của cấp trên, sau đó dùng vải xô bọc lại.
Hiệu quả
của thuốc đông y rất ôn hòa, hiệu quả tuy chậm, nhưng dù gì cũng có thể
làm ổn định vết thương của lãnh đạo, không tiếp tục chuyển biến xấu.
Những loại thảo dược này là Ninh Thư vẽ ra, nói ra hoàn cảnh sinh trưởng của chúng, Đường Chính phái cảnh vệ lên núi hái về.
Bây giờ Ninh Thư vô cùng vui mừng vì trong thế giới kia bản thân có thể
theo thần y học y thuật, khiến những lúc cô đối diện với mọi việc đều có thể thoải mái mà ứng phó, những thứ học được luôn phát huy được tác
dụng lớn.
Xử lý tốt vết thương của lãnh đạo, Ninh Thư lại vác
hòm thuốc trở về lều vải, khắp nơi đều là người bệnh, trên người mang
theo đủ loại vết thương, mỗi người đều mang theo khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng.
Một mình Tiểu Đồng bận rộn, bắp chân nhỏ đều run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì làm.
Người bệnh quá nhiều, Ninh Thư và Tiểu Đồng không được nghỉ ngơi mà liên tục
chữa trị, đầu óc lúc nào cũng ở trạng thái lờ mờ, nhìn thấy vết thương
gì, đầu óc còn chưa kịp phản ánh, trên tay đã cầm công cụ, hoàn toàn dựa vào bản năng của mình để làm.
Trên đỉnh đầu còn có tiếng không
quân đang gào thét, chốc chốc ném hai quả xuống tới, thần kinh căng
thẳng cao độ, mệt chết mất, mệt vô cùng.
Dưới tình huống như vậy, trong lòng Ninh Thư dâng lên một tâm trạng tuyệt vọng, không biết đến
lúc nào mới có thể kết thúc, không biết một giây tiếp theo tính mạng của mình sẽ trôi về đâu.
Chiến tranh gây ra nhiều tổn thất về mạng người, tàn phá nền văn minh, hủy diệt tín niệm của con người.
Ninh Thư đang suy nghĩ đến mức đầu óc ngẩn ra, chợt nghe thấy người gọi cô: "Chúc Tố Nương."
Ninh Thư không để ý, âm thanh kia lại vang lên một lần nữa, Ninh Thư lúc này mới phản ứng lại, quay đầu nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu nằm trên ván, nhìn thấy trên đùi của hắn máu chảy ròng ròng, từng dòng máu thuận theo bắp
chân chảy xuống.
"Chúc Tố Nương." Giọng của Chúc Nghiễn Thu ẩn chứa sự đau khổ và sợ hãi.
Ninh Thư đi tới, sờ chân của Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu bị Ninh Thư
đụng vào, đau đến mức dựa thẳng người lên thở một hơi, cả người toát mồ
hôi hột.
Xương bắp chân của Chúc Nghiễn Thu gãy rồi, hơn nữa phía dưới đầu gối có một lưỡi dao thẳng tắp cắt qua, là bị dao chém vào trên đùi rồi.
Đẩy phần da thịt ra có thể nhìn thấy xương ở bên trong, máu tươi thuận theo vết rách ứa ra, nhìn vô cùng đáng sợ.
"Chúc Tố Nương, chân của tôi sẽ không sao chứ." Giọng nói của Chúc Nghiễn Thu run rẩy, vừa đau lại vừa sợ.
Ninh Thư nhíu mày một cái, Chúc Nghiễn Thu đã làm gì, mà có thể khiến bản
thân bị thương như vậy, Ninh Thư cầm kim khâu vết thương lại, sau đó rắc một chút thuốc cầm máu lên miệng vết thương rồi băng bó lại.
Dùng sợi dây nhỏ buộc mấy cây côn gỗ và chân lại với nhau, cố định trụ chân.
Chúc Nghiễn Thu hỏi Ninh Thư: "Chân của tôi sẽ không có vấn đề gì chứ."
"Không biết, có lẽ có vấn đề, mà cũng có thể là không có vấn đề gì." Ninh Thư
xoay người đi làm, ngay cả lý do vì sao Chúc Nghiễn Thu bị thương cũng
không muốn biết.
Chúc Nghiễn Thu đau khổ ôm chặt đầu mình, nhìn
chân mình, trong lòng tràn đầy sợ hãi, khi lưỡi lê dưới phản xạ tia sáng của mặt trời, chém vào trên đùi của hắn, trong lòng hắn ngoại trừ sợ
hãi ra thì chính là tuyệt vọng.
Chân của hắn, khát vọng trong lòng của hắn.
"Chúc Tố Nương." Chúc Nghiễn Thu gọi về phía Ninh Thư đang bận rộn.
Ninh Thư không để ý hắn, nhiều người bệnh đang chờ cứu mạng như vậy, cô
không rảnh mà ngồi nói chuyện phiếm cùng Chúc Nghiễn Thu.