Chúc Nghiễn Thu bị Ninh Thư tát hai cái thì xây xẩm mặt mày, sau đó ngồi sập xuống đất, không ngừng lắc đầu, một bên má của hắn thì nóng rát,
không thể tin được mà nhìn Ninh Thư: “Cô lại dám đánh tôi?”
“Nếu
anh còn ăn nói lung tung thì tôi không đánh anh mà là đánh chết anh.”
Ninh Thư lạnh lùng nói, tại sao một kẻ như vậy mà Chúc Tố Nương còn
không nỡ giết.
Cho dù có học được bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thay đổi được trái tim độc ác của một người, câu mặt người dạ thú chính là để dành cho những người như Chúc Nghiễn Thu.
Chúc Nghiễn Thu tức muốn chết, cả người đều run lên vì tức: “Chúc Tố Nương, cô quá kiêu ngạo rồi.”
Ninh Thư chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, căn bản là không muốn để ý đến hắn,
cả đời này của Chúc Nghiễn Thu cũng đừng mong có ngày thành công, tốt
nhất hắn cứ an phận làm một người đầu bếp đi.
Chúc Nghiễn Thu nghiến răng nói nhỏ: “Chúc Nghiễn Thu, có phải là cô muốn giết chồng hay không?”
“Là một thằng đàn ông thì nói lớn tiếng lên, nói nhỏ như vậy để làm gì?”
Ninh Thư bật cười, muốn dùng danh nghĩa của người chồng để đe dọa cô,
lại không dám nói ra mối quan hệ của bọn họ. Đúng là hết chỗ nói mà.
Đây là lần đầu tiên Ninh Thư thấy một người có tính cách khốn nạn như Chúc
Nghiễn Thu, đã vô dụng lại sĩ diện, hơn nữa lúc nào cũng muốn mọi người
coi hắn thành tổ tông để cung phụng.
Một quả bom tiễn anh về trời.
Chúc Nghiễn Thu nhìn dáng vẻ không quan tâm kia của Ninh Thư thì hận đến
ngứa răng, nhưng cuối cùng chỉ biết xoay người rời khỏi đó.
Đối
với Ninh Thư mà nói thì Chúc Nghiễn Thu chỉ là một vai hề, chỉ có thể
tìm được cảm giác tồn tại từ những người yếu đuối, hắn chỉ biết bắt nạt
Chúc Tố Nương mà thôi.
Cho dù bây giờ địa vị của Ninh Thư đã thay đổi nhưng mà hắn vẫn luôn thấy tự tin một cách kỳ lạ khi đứng trước mặt cô.
Chúc Nghiễn Thu cảm thấy không cam lòng vì bị Ninh Thư đánh, đi đâu cũng nói Chúc Tố Nương chỉ là người ở, bị cha mẹ bán đến nhà giàu để làm người
ở, cũng không biết là làm thế nào mà có thể trở thành quân y, còn nói
Ninh Thư dùng những thủ đoạn không minh bạch mới có thể lấy được huân
chương hạng hai, một người phụ nữ như vậy thì dựa vào cái gì mà được
trao huân chương hạng hai.
Khi Ninh Thư nghe thấy những lời đồn
đãi này thì cũng chỉ chép miệng một cái, sau đó đặt tay lên ngực của
mình, Chúc Tố Nương cô hãy nhìn xem, người này chính là chồng của cô,
một người đàn ông vừa hẹp hòi lại vừa ác độc, giống như một thằng đàn bà nhiều chuyện, đi khắp nơi để nói xấu người khác.
Khi cô thành công thì Chúc Nghiễn Thu lại không thấy vui vẻ, mà ngược lại còn bịa đặt, đố kị cô.
Cho dù cô có làm bao nhiêu chuyện cho một người như vậy thì hắn cũng chỉ cảm thấy đó là việc đương nhiên mà thôi.
Ninh Thư khẽ cử động cổ tay của mình, trực tiếp đánh Chúc Nghiễn Thu một
trận là được, nói thẳng ra là nếu như sau này cô còn nghe thấy những lời như vậy thì chỉ cần gặp hắn ở đâu là cô sẽ đánh hắn ở đó.
Kiểu người như Chúc Nghiễn Thu chính là lâu rồi chưa bị ăn đòn mà.
Phương Phỉ Phỉ đến tìm Chúc Nghiễn Thu, thấy hắn bị Ninh Thư đánh cho không
thể trở tay, bị đối phương ném xuống đất rồi không đứng dậy nổi thì cặp
lông mày của cô ta nhíu chặt lại, sau đó tức giận mà nói với Ninh Thư:
“Chúc quân y, cô làm như vậy không thấy quá đáng sao.”
Ninh Thư
bật cười: “Tôi quá đáng, việc mà bạn trai cô làm mới được coi là quá
đáng, nếu như các người muốn ở bên nhau thì đừng có động vào tôi, trước
đây người đàn ông của cô ăn của tôi dùng của tôi, số tiền mà các người
tiêu lúc đi hẹn hò với nhau đều là tiền tôi phải vất vả bán đậu phụ mới
có thể kiếm được, tôi đoán chắc là hắn chưa nói việc này với cô đúng
không.”
Phương Phỉ Phỉ có chút ngẩn người, nhưng sau đó lập tức
nói: “Với gia cảnh của Nghiễn Thu thì cần gì đến số tiền cô bán đậu phụ
chứ?”
“Ha ha ha, quả thực Chúc gia đã từng rất giàu, thế nhưng
đó là chuyện của mấy năm trước, còn bây giờ thì Chúc gia đã sụp đổ, ngay cả căn nhà cũng đã bán, sau đó cả nhà...”
“Chúc Tố Nương, cô câm miệng, cô câm miệng...” Giọng nói của Chúc Nghiễn Thu vô cùng hoảng
hốt, sau đó lại oán độc cắt đứt lời nói của Ninh Thư: “Cô lấy hết tiền
của Chúc gia, cô chính là một con tiện nhân phản bội.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư bật cười: “Lúc đó tiền trong nhà đều đưa cho anh để anh đi học, anh còn nói sẽ cố gắng học hành để chấn hưng Chúc gia, nhưng anh vừa đi đã
đi ba bốn năm, tiền học phí và sinh hoạt phí của anh đều là tiền mà tôi
phải vất vả bán đậu phụ mới kiếm được.”
“Ngay cả lúc mẹ anh qua đời anh cũng không chịu trở về.”
Phương Phỉ Phỉ đứng lặng người nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Những chuyện này đều là sự thật sao?”
“Phỉ Phỉ, em đừng nghe người phụ nữ này nói lung tung.” Chúc Nghiễn Thu
hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay của cô ta nhưng Phương Phỉ Phỉ lại cố
hết sức để thoát khỏi tay của hắn.
Phương Phỉ Phỉ lùi về sau hai
bước, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh lừa tôi hết lần
này đến lần khác, trước đây tôi nghĩ anh đã nói hết mọi chuyện, nhưng
không ngờ là anh vẫn còn giấu giếm tôi, Chúc Nghiễn Thu, uổng phí tôi vì lo lắng cho anh mà ra tận chiến trường, không ngờ là anh vẫn dối gạt
tôi, có phải là anh thấy việc nói dối tôi rất vui, hay là anh cảm thấy
tôi ngu ngốc lắm không?”
Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiễn Thu, bây giờ cả người hắn đều dính nhọ nồi, so với một Chúc Nghiễn Thu quần áo
chỉnh tề của trước đây đúng là khác nhau một trời một vực, hơn nữa giờ
hắn đã không còn vầng hào quang của một vị đại thiếu gia nên càng thêm
khó coi.
Phương Phỉ Phỉ xoay người chạy khỏi đó, Chúc Nghiễn Thu thì nghiêm giọng nói với Ninh Thư: “Chúc Tố Nương, cô là một người phụ
nữ độc ác.” Nói xong câu này thì hắn lập tức chạy đuổi theo Phương Phỉ
Phỉ.
Ninh Thư phủ sạch bụi trên tay của mình, rồi vẫy tay tạm
biệt, lúc chạy nhớ chú ý bầu trời, bởi vì máy bay của địch có thể tập
kích bất cứ lúc nào.
Ninh Thư cũng không rảnh mà quan tâm đến yêu hận và rắc rối của hai người này, cô rất bận rộn, thời gian chính là
sinh mạng, lúc nào cô cũng phải tranh thủ từng giây một.
Ninh Thư vốn nghĩ rằng hai người này sẽ chia tay, ai ngờ khi trời tối Phương Phỉ Phỉ lại đến tìm cô.
Hơn nữa còn vào lúc nửa đêm, đoán chừng là cô ta biết vào lúc này thì Ninh Thư mới có thời gian rảnh.
Phương Phỉ Phỉ thấy Ninh Thư đang thu dọn đồ đạc thì vẻ mặt trở nên phức tạp,
sau đó nói với Ninh Thư: “Chúc quân y, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Nói cái gì, giữa chúng ta còn có cái gì để nói sao, chúng ta không phải là
bạn bè thân thiết, cũng không có ý muốn tâm sự, nói thật, tôi đã nhường
chồng của mình cho cô rồi, chẳng lẽ cô còn muốn tâm sự với tôi về lý
luận truy tìm hạnh phúc của cô chứ, nếu thế thì tôi không muốn nghe.”
Ninh Thư nằm trên tấm phản, dự định đi ngủ, còn mấy người kia cho dù lên trời hay xuống đất thì cô cũng không muốn quản bọn họ.
Phương Phỉ Phỉ mím môi nói: “Tôi chưa từng nghĩ đến việc làm tổn thương người
khác, thế nhưng khi tôi không hay biết gì thì người mà tôi yêu cũng
chính là chồng của cô.”
Ninh Thư: →_→
“Chúng ta ra ngoài
nói chuyện đi, chỉ nói về Chúc Nghiễn Thu thôi.” Phương Phỉ Phỉ nói: “Ba người chúng ta cứ dây dưa rồi làm tổn thương lẫn nhau cũng không phải
là ý hay, dù gì việc này cũng cần phải được giải quyết một cách triệt
để.”
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Nếu cô có gì muốn nói thì cứ nói ở
đây, bên ngoài có rất nhiều muỗi, hơn nữa bận rộn cả ngày rồi nên tôi
cũng lười di chuyển.”
Phương Phỉ Phỉ cũng không có cách nào, cô
ta do dự một lát rồi mới lên tiếng: “Tôi biết cô có cách để chữa cho
Chúc Nghiễn Thu, với lại tôi nghe nói vì cô đã nộp lên một phương thuốc
nên mới được trao huân chương hạng hai.”
Ninh Thư khẽ đung đưa
ngón tay, rồi nói: “Thứ nhất, tôi không biết cách để chữa cho Chúc
Nghiễn Thu, hắn mắc chứng sợ súng, chỉ cần không chạm vào súng hay làm
những động tác có độ khó cao thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Thứ
hai, tôi được trao huân chương là vì tôi đã nỗ lực chữa trị cho những
người lính bị thương, cho nên nó vốn là thứ mà tôi nên có.”
“Chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn cả đời này của Chúc Nghiễn Thu đều chỉ có thể ở nơi xó bếp sao?” Phương Phỉ Phỉ vảm thấy bất lực: “Nghiễn Thu có học thức,
không thể mai một như vậy, tôi biết cô hận chúng tôi, nhưng với tình
huống lúc này thì thêm một người chính là thêm một phần sức mạnh.”
Ninh Thư che miệng ngáp rồi nói: “Ai nói Chúc Nghiễn Thu bị mai một, chẳng
phải cô vẫn nói thêm một người là thêm một phần sức mạnh sao, cho dù là
chức vụ gì, cho dù là nhân viên hậu cần hay một người chiến sĩ thì họ
đều là một phần lực lượng trong công cuộc kháng chiến của dân tộc, nếu
như đều vì muốn chống lại kẻ thù thì cớ gì lại quan tâm đến nhiều thứ
như vậy.”