Trận chiến bắt đầu từ sáng sớm vậy mà đến chiều tối vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bệnh nhân ở trong lều thì ngày càng nhiều, Ninh Thư bận đến
nỗi không có cả thời gian để uống nước, may mà có Tích Cốc đan nên cô
mới có thể cầm cự đến lúc này.
Tiếng bom đạn vẫn liên tục vang
lên bên tai Ninh Thư, máy bay địch gầm thét trên bầu trời, đất trời rung chuyển, có mấy lần bom đạn còn bắn đến vị trí ngay sát căn lều, đôi lúc Ninh Thư còn có cảm giác nhiệt lượng khi bom nổ làm bỏng da cô, khiến
làn da của cô trở nên nóng rát.
Thật sự là quá nguy hiểm, khi
chiến tranh được hiện đại hóa thì nó còn tàn khốc hơn, lực sát thương
của những loại vũ khí này càng lúc càng lớn, cũng khiến cho vết thương
và sự đau đớn mà những người lính phải chịu càng nghiêm trọng.
Nếu không tại sao có người nói, chiến tranh đã thúc đẩy nhân loại phát triển.
“Bác sĩ, bác sĩ mau đến đây xem này.” Một giọng nữ vang lên, trong âm thanh tràn đầy sự lo lắng.
Ninh Thư cảm thấy âm thanh này rất quen tai, xoay người lại thì lập tức nhìn thấy Phương Phỉ Phỉ, đối phương mặc quân phục, trước ngực là một chiếc
máy ảnh, lúc này cô ta đang đỡ một thương binh đi vào trong lều.
Ninh Thư vừa nhìn thấy người lính kia liền nhếch miệng, lại là Chúc Nghiễn
Thu, bả vai của hắn đang không ngừng chảy máu, hiển nhiên là bị trúng
đạn.
Không ngờ là ba người bọn họ sẽ gặp mặt trong hoàn cảnh như thế này.
Khi Phương Phỉ Phỉ nhìn thấy Ninh Thư thì ngây người mất một lúc, giọng nói trở nên lắp bắp: “Cô là quân y sao?”
Ninh Thư cũng không quan tâm cô ta, vội vàng chữa trị cho những chiến sĩ
khác, Phương Phỉ Phỉ cũng không để ý đến vấn đề tại sao người phụ nữ kia lại ở đây, mà vội vã nói với Ninh Thư: “Làm ơn khám cho Nghiễn Thu với, anh ấy bị trúng đạn rồi.”
“Đặt ở bên kia, tôi lập tức đến ngay.” Ninh Thư nói.
“Nhưng mà vết thương của anh ấy rất nặng, cô có thể khám trước cho anh ấy
không.” Phương Phỉ Phỉ nhìn thấy cả người Chúc Nghiễn Thu toàn là máu
nên có chút giật mình.
Ninh Thư cũng không ngẩng đầu lên: “Bên
này còn có nhiều người bị thương nặng hơn hắn đang đợi để được chữa trị, tôi đã nói rồi, đặt hắn ngồi xuống một bên rồi lấy chỗ thuốc bột này
bôi lên vết thương để cầm máu.”
Phương Phỉ Phỉ không biết phải
nói gì khi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Thư, cô ta đặt Chúc Nghiễn Thu ngồi lên giường bệnh được làm từ ván gỗ ở gần đó, cởi bớt
quần áo của hắn rồi đổ chỗ thuốc bột mà Ninh Thư nói lên miệng vết
thương, khiến Chúc Nghiễn Thư đau đến mức cả người đều co lại.
“Cô mau đến kiểm tra xem anh ấy bị sao thế này?” Phương Phỉ Phỉ thấy Chúc Nghiễn Thu đau như vậy thì vội vàng gọi Ninh Thư lại.
Ninh Thư băng bó xong cho một người lính khác mới đi đến chỗ của Chúc Nghiễn Thu.
“Giữ chặt hắn, không để cho hắn cử động mạnh.” Ninh Thư nói với Phương Phỉ Phỉ.
“A.” Phương Phỉ Phỉ có chút sửng sốt, sau đó vội vàng giữ chặt Chúc Nghiễn Thu.
Ninh Thư cầm lấy con dao phẫu thuật, bắt đầu rạch miệng vết thương ra, sau
đó dùng nhíp để gắp mảnh đạn ra, rồi rắc thuốc bột lên miệng vết thương
và dùng vải xô để băng bó lại, cả quá trình diễn ra trong vòng chưa đến
mười phút.
Chúc Nghiễn Thu đau đến mức không ngừng kêu rên, lúc
con dau rạch miệng vết thương hay lúc Ninh Thư dùng nhíp để gắp vỏ đạn
ra đều làm cho Chúc Nghiễn Thu đau muốn chết.
Phương Phỉ Phỉ đã
vô cùng vất vả mới có thể giữ chặt, không cho Chúc Nghiễn Thu ngọ nguậy, khi nhìn thấy những gì mà Ninh Thư đang làm thì hơi khó tin: “Tại sao
cô không tiêm thuốc tê cho anh ấy?”
Ninh Thư liếc nhìn Phương
Phỉ Phỉ: “Nơi này vốn không thể nào có được thứ quý hiếm như thuốc tê,
mọi người ở đây ai cũng phải cắn răng chịu đựng như vậy cả.”Ninh Thư nhét một viên thuốc hạ sốt vào miệng của Chúc Nghiễn Thu: “Lấy cho hắn một ít nước để uống thuốc.”
Ninh Thư dặn dò vài vấn đề cần chú ý khác rồi bắt đầu chữa trị cho những người khác.
Phương Phỉ Phỉ lại nhìn về phía Ninh Thư, cẩn thận mở bình nước ra rồi cho
Chúc Nghiễn Thu uống thuốc, sau đó ngồi xuống bên cạnh, một bên chăm sóc Chúc Nghiễn Thu, một bên quan sát Ninh Thư, thỉnh thoảng lại nhíu mày.
“Quân y, nhanh đi với tôi một chuyến.” Một người đàn ông mặc quân quan phục,
trước ngực đeo hai huân chương, đi vào bên trong căn lều, khi vừa nhìn
thấy Ninh Thư liền nói: “Có người bị thương, cô phải đi theo tôi một
chuyến.”
“Tại sao không đưa người đó đến đây.” Ninh Thư lên tiếng, nhưng những bước chân của cô vẫn không ngừng lại.
“Cấp trên bị thương, nhưng ông ấy phải chỉ huy trận chiến không thể rời khỏi đó, nếu như ông ấy rời khỏi thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí của
quân ta, cho nên cô phải đi với tôi một chuyến.” Dáng vẻ của người đàn
ông này vô cùng lo lắng, ông ta nói với Ninh Thư: “Nếu như không có gì
xảy ra ngoài ý muốn thì chúng ta có thể giữ được thành lũy này trước khi trời tối, cho nên ông ấy chỉ có thể cắn răng chịu đựng.”
Ninh
Thư ồ một tiếng rồi đeo hòm thuốc lên vai, sau đó nói với Phương Phỉ
Phỉ, người đang chăm sóc Chúc Nghiễn Thu: “Cô cũng đừng ngồi chơi, nếu
những thương binh ở đây muốn uống nước thì cô nhớ rót nước cho họ, nếu
như miệng vết thương chảy quá nhiều máu thì nhớ rắc chỗ thuốc bột này
lên miệng vết thương để cầm máu, còn những việc khác thì đợi tôi về rồi
nói.”
Phương Phỉ Phỉ có chút sửng sốt vì những lời này của Ninh
Thư, khi cầm lọ thuốc bột trong tay thì cô ta còn muốn nói gì đó, nhưng
đối phương đã ra khỏi căn lều rồi.
Ninh Thư khom lưng, di chuyển như một chú mèo ở giữa các chiến hào, bên tai là mưa bom bão đạn, Ninh
Thư cũng suýt nữa bị bắn trúng nên cô càng cúi xuống thấp hơn.
“Đoàng” một tiếng, một người chiến sĩ bị trúng đạn ngã xuống ngay trước mắt của Ninh Thư, cô lập tức ngồi xuống, khám cho đối phương để xem còn có thể
cứu được không.
“Đi thôi, cô còn làm gì vậy, cấp trên đang đợi
đấy.” Vị sĩ quan kia hét lên, tiếng đạn pháo quá lớn, nếu anh ta không
nói to thì người khác căn bản là không nghe thấy.
“Ồ...” Giờ cô
cứ nhìn thấy có người bị thương là lập tức đi lên để chữa cho họ, đó là
phản xạ có điều kiện, Ninh Thư bắt mạch cho vị chiến sĩ kia, đã chết,
sau đó cô vội vàng đuổi theo vị sĩ quan kia, vừa vào chiến hào đã thấy
có mấy người đang đứng vây quanh một chiếc băng ca.
Người nằm
trên băng ca khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, sắc mặt bởi vì mất máu quá
nhiều mà trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc
nào, hơn nữa đã rơi vào hôn mê.
Ninh Thư để ý thấy phần áo ở
trước ngực hắn đã bị máu làm cho ướt đẫm, chắc là vết thương nằm ở vị
trí gần tim, nghĩ đến đây thì tay chân của Ninh Thư đều nhũn ra.
Xem ra ca này không hề dễ dàng rồi, nếu như thất bại thì những vị sĩ quan kia có đánh chết cô hay không.
Ninh Thư đặt hòm thuốc xuống, cởi quần áo của vị lãnh đạo kia, rồi dùng bông gòn để lau sạch máu xung quanh miệng vết thương, ở vị trí của trái tim
có một lỗ hổng, lúc này thì Ninh Thư cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, trường
hợp này thì cô biết cứu như thế nào đây.
“Thế nào, mau lập tức
cứu người đi chứ.” Những vị sĩ quan khác ở bên cạnh cũng nhìn Ninh Thư,
khiến cô cảm thấy áp lực trên vai cô vô cùng nặng nề.
Ninh Thư
dùng con dao phẫu thuật cắt bỏ phần thịt bị hoại tử ở xung quanh miệng
vết thương, để lộ ra vùng bị thương, không có thuốc tê nên vị lãnh đạo
kia bởi vì quá đau mà tỉnh lại, nhưng vĩ sĩ quan ở đây vội vàng giữ chặt ông ta.
Ninh Thư loại bỏ hoàn toàn phần thịt bị hoại tử, đầu đạn nằm ở phần xương sườn, hơn nữa có một vài mảnh đạn còn lẫn vào trong
vùng thịt ở xung quanh, nếu như không lấy những vật này ra thì nó sẽ tạo thành chứng nhiễm độc chì.
Ninh Thư cầm con dao phẫu thuật, rồi
từ từ tách phần xương sườn ra, vị lãnh đạo kia lập tức đau đến không thở nổi, biểu cảm vô cùng đau khổ, mồ hôi đầm đìa, Ninh Thư lại lấy nhíp để gắp đầu đạn ra ngoài, sau đó vết thương không ngừng chảy máu, Ninh Thư
nhanh tay rắc thuốc bột lên trên miệng vết thương rồi vội vàng dùng bông băng để che lại.
Đợi đến khi máu không còn chảy nhiều như trước nữa thì Ninh Thư mới bắt đầu xử lý đến những mảnh vụn ở xung quanh, sau đó dùng vải xô để băng bó vết thương, băng bó xong, Ninh Thư phát hiện
hơi thở của người này rất yếu, khiến cô có chút sợ hãi, vội vàng lấy
thuốc kháng sinh và hạ sốt thả vào trong nước rồi cho đối phương uống.