Chúc Nghiễn Thu vốn chỉ muốn tiền, bây giờ lại bị Ninh Thư vứt một đứa
bé cho hắn, hắn phải đi học, sao có thời giờ chăm sóc một đứa bé, hơn
nữa mang theo đứa trẻ này bên người, biết giải thích với người ngoài thế nào về thân phận của nó.
Chúc Nghiễn Thu nhìn Chúc Tư Viễn đang
do dự vô cùng, núp phía sau một nữ nhân, khiến Chúc Nghiễn Thu thấy mà
khó chịu, hắn cũng không thích đứa bé này lắm.
“Tôi không có thời gian chăm sóc con, mỗi ngày tôi học hành bận rộn như vậy, con phải làm
sao bây giờ, lẽ nào cứ nhốt con ở nhà?” Chúc Nghiễn Thu nhíu mày, rõ
ràng là không muốn nhận Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư bày ra bộ mặt khó nghĩ: “Vậy phải làm sao bây giờ, một thời gian nữa đến nhà trọ cũng
không thuê được, em có thể chịu khổ, nhưng con không thể chịu khổ theo
em được.”
Từ biểu cảm phong phú cũng không đủ để hình dung tâm
trạng trong lòng Chúc Nghiễn Thu, bây giờ là tình huống gì đây, Chúc Tố
Nương muốn quay lại đòi tiền hắn.
“Cô đưa tiền cho tôi, Tư Viễn sẽ ở cùng tôi.” Chúc Nghiễn Thu nói.
Ninh Thư:...
“Em thật sự không có tiền.” Ninh Thư buông tay.
Chúc Nghiễn Thu đã bắt đầu sốt ruột, nếu không phải đang trên đường cái,
Chúc Nghiễn Thu đã móc túi cô ra rồi, để xem xem rốt cuộc có tiền hay
không.
Chúc Nghiễn Thu quan sát khắp người Ninh Thư, nhìn thế
nào thì đối phương cũng không giống người thiếu tiền, hơn nữa Chúc Tư
Viễn cũng là trắng mũm, má phúng phính, còn nói không có đồ ăn, không có chỗ ở.
Chúc Nghiễn Thu tức giận, hắn có cảm giác mình bị phản
bội, lo lắng nói: “Tố Nương, tình huống hiện tại của tôi thật sự không
tốt lắm, cô đưa chút tiền cho tôi trước đi, tôi tin trên người cô vẫn có tiền.”
“Không có tiền.” Ninh Thư nói chắc như đinh đóng cột.
“Cô…”
“Nghiễn Thu, sách của anh mua xong chưa?” Phương Phỉ Phỉ xách túi đi tới, trên mặt mang theo nụ cười.
Chúc Nghiễn Thu nghe thấy giọng Phương Phỉ Phỉ, tóc gáy đều dựng hết lên,
mắt run lên, đến khi Phương Phỉ Phỉ đi tới bên người, thân thể hắn gần
như đã cứng ngắc, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Phương Phỉ Phỉ và Chúc Tố Nương gặp nhau, nên làm gì bây giờ?
Phương Phỉ Phỉ nhìn Ninh Thư, thuận miệng hỏi: “Vị này là?”
“Cô ấy là chị anh.”
“Tôi là vợ anh ấy.”
Chúc Nghiễn Thu và Ninh Thư cùng mở miệng, thế nhưng nội dung nói ra lại hoàn toàn khác nhau.
Mặt Chúc Nghiễn Thu tái xanh, trách móc nhìn Ninh Thư, đôi mắt đỏ bừng, ánh mắt hoảng sợ, giống như dã thú điên cuồng cắn người khác, vẻ mặt Ninh
Thư vẫn bình thản, chị nào sinh con, nuôi con cho mày, lại còn kiếm tiền cho mày đi học, cho mày tiêu xài.
Phương Phỉ Phỉ sửng sốt, nhìn
Ninh Thư, lại nhìn Chúc Nghiễn Thu, có chút không hiểu tình huống bây
giờ, nghi ngờ hỏi: “Có ý gì vậy?”
“Không có gì.” Chúc Nghiễn Thu kéo tay Phương Phỉ Phỉ, xoay người định đi, nói với Phương Phỉ Phỉ:
“Gặp phải một bệnh nhân tâm thần, là người điên, gặp nam nhân nào liền
nói mình là vợ người đó, không cần để ý đến cô ta.”
“Nhưng…” Phương Phỉ Phỉ xoay đầu lại nhìn Ninh Thư: “Cô ấy?”
Ninh Thư nói với Chúc Tư Viễn: “Con mau gọi cha đi, không phải, kêu bố, phải Tây hơn một chút, gọi daddy.”
Chúc Tư Viễn kêu lên: “Daddy.”
Chúc Nghiễn Thu nghe thấy tiếng gọi cha, khuôn mặt bỗng trở nên dữ tợn, ánh
mắt nhìn Ninh Thư tràn đầy căm phẫn và hận thù, hiển nhiên tức giận Ninh Thư không biết thức thời.
“Nghiễn Thu, đứa trẻ đó kêu anh là cha
kìa?” Phương Phỉ Phỉ nghi hoặc lại bất an nhìn Chúc Nghiễn Thu: “Rốt
cuộc đây là chuyện gì?”
“Anh nói cô ta là người điên, anh mới bị nữ nhân điên này bám lấy.” Chúc Nghiễn Thu nói rồi liền kéo tay Phương
Phỉ Phỉ đi, Phương Phỉ Phỉ ngoái đầu nhìn Ninh Thư mấy lần, biểu cảm đầy nghi hoặc.
Ninh Thư vẫy tay với Chúc Nghiễn Thu, kêu lên: “Anh xã à, ngày mai em chờ anh ở đây nhá.”
Chúc Nghiễn Thu bỗng khựng lại, sau đó lại lôi tay Phương Phỉ Phỉ đi nhanh.
Ninh Thư bĩu môi, ít nhất phải xác định thân phận của mình đã, Chúc Tố Nương là vợ, không phải chị chiếc gì hết.
“Mẹ, ông ta là cha con thật sao?” Chúc Tư Viễn nghi hoặc, hỏi: “Không phải cha đã chết rồi sao, sao đột nhiên lại sống lại?”
Chúc Tư Viễn cảm thấy mơ hồ, mẹ nó nói, Tư Viễn, cha con chết rồi, bây giờ
lại nói, Tư Viễn, mau gọi cha, gọi cho Tây một chút, gọi daddy.
Ninh Thư gật đầu: “Là cha con đó, con chưa ra đời cha con đã đi học rồi,
nhiều năm như vậy cũng chưa từng về nhà, mẹ cứ nghĩ hắn đã chết.”
Chúc Tư Viễn cúi đầu nói: “Cha có vẻ không thích con.”
Ninh Thư không biết nói gì hơn, “Tư Viễn, không phải ai cũng thích chúng
ta, tốt nhất chúng ta cứ yêu lấy chính mình thì hơn, cha không thương Tư Viễn, nhưng mẹ yêu Tư Viễn.”
Chúc Tư Viễn không hiểu lắm, vẫn rất mông lung.
Ninh Thư nắm tay Chúc Tư Viễn đi về nhà, về chuyện Chúc Nghiễn Thu, cô không hề quan tâm, còn tình cảm của Chúc Nghiễn Thu và Phương Phỉ Phỉ có vì
vậy mà tan vỡ không, Ninh Thư cũng chỉ có thể nhún vai, chuyện không
liên quan tới mình.
Còn về chuyện ngày mai chờ Chúc Nghiễn Thu ở tiệm sách lúc nãy, đều là nói chơi thôi.
Chúc Tư Viễn lại không vui cho lắm, vừa mới quen với việc bản thân không có
cha, cha lại xuất hiện, sau đó phát hiện thà không có cha còn hơn, hơn
nữa cha hắn còn mắng mẹ hắn là nữ nhân điên.
Ninh Thư thấy bộ
dạng này của Chúc Tư Viễn, không nói gì, loại chuyện như vậy nói nhiều
nữa cũng vô ích, đặc biệt ở tuổi của Chúc Tư Viễn thường rất mong có
cha, hình tượng người cha lúc này tựa như Thái Sơn đứng lên trước mặt
con, che mưa chắn gió cho con.
Ninh Thư vẫn làm việc của mình như bình thường, thuốc bột cô chế ra đã sắp đầy một hòm thuốc rồi, hơn nữa
tác dụng cũng không tệ lắm, Ninh Thư thử cắt ngón tay mình, đắp chút
thuốc bột lên trên ngón tay, máu rất nhanh đã ngừng chảy, khuyết điểm
duy nhất chính là vết thương có chút đau, gây kích thích khá mạnh lên
vết thương.
Có điều đồ để cứu mạng, có chút khuyết điểm cũng chấp nhận được.
Chúc Nghiễn Thu nghe Ninh Thư nói hôm sau sẽ đợi mình ở tiệm sách, hôm sau,
Chúc Nghiễn Thu đến tiệm sách chờ thật, nhưng chờ từ sáng đến trưa, Ninh Thư cũng không xuất hiện.
Chúc Nghiễn Thu chỉ đành nhẫn nại
đợi, bây giờ hắn không liên lạc được với Chúc Tố Nương, không biết Chúc
Tố Nương đang ở đâu, cũng không biết nên đi đâu tìm Chúc Tố Nương.
“Anh đến chờ người thật đó à?” Phương Phỉ Phỉ đi tới trước mặt Chúc Nghiễn
Thu, mặt không đổi sắc nhìn Chúc Nghiễn Thu, “Có phải anh có chuyện đang gạt em?”
Ngày hôm sau, Chúc Nghiễn Thu không đi học, Phương Phỉ
Phỉ thử đến tìm Chúc Nghiễn Thu, nhưng thật không ngờ Chúc Nghiễn Thu
lại ở đây chờ nữ nhân kia.
Chúc Nghiễn Thu lập tức lắc đầu nói:
“Anh không đến chờ người, mà là đến mua sách, hôm qua bị nữ nhân điên
kia quấn lấy, đến sách cũng chưa mua.”
Biểu cảm của Phương Phỉ
Phỉ càng thêm khó coi, tức đến không nhịn được, cứng rắn nói: “Mua sách
cũng không đến mức bỏ học để đi mua, anh ở đây chờ nữ nhân ngày hôm qua, rốt cuộc các người quan hệ gì, Chúc Nghiễn Thu, anh nói rõ ràng cho
tôi.”
Chúc Nghiễn Thu kiên định lắc đầu: “Phỉ Phỉ, anh thật sự chỉ đến mua sách.”
“Vậy anh mua chưa, mua sách gì mà mất tận nửa ngày, có phải chưa chờ được
người anh muốn chờ hay không?” Trong lòng Phương Phỉ Phỉ cũng đã mơ hồ
đoán ra, cảm giác vừa khiếp sợ vừa thương tâm.