Liễu Trường Thanh nghe Thu nữ quan nói bệ hạ không muốn gặp mình, hắn
liền liếc mắt nhìn về phía trong điện, nói với nàng: "Làm phiền Thu nữ
quan chăm sóc bệ hạ."
Thu nữ quan vội vàng hành lễ: "Đây là công việc của nô tỳ."
Liễu Trường Thanh lại nhìn về phía trong điện, sau đó hắn mới quay người rời đi.
Thu nữ quan bước vào điện, nói với Ninh Thư: "Bệ Hạ, Phượng hậu đi rồi."
Ninh Thư hỏi: "Phượng hậu tìm trẫm có việc gì?"
"Hình như là dâng canh bổ cho bệ hạ." Thu nữ quan nhìn thấy trong tay Liễu
Trương Thanh cầm một hộp thức ăn, nhưng cuối cùng lại mang đi.
Ninh Thư:...
Lại là canh bổ, nếu như mỗi lần Liễu Trương Thanh mang canh bổ đến cô đều
uống, thì không biết rằng bây giờ cô đã bổ đến mức nào rồi, chắc là sẽ
bổ đến mức không tiêu nổi.
Nhưng Ninh Thư lại đoán rằng, Liễu
Trường Thanh chẳng qua chỉ đến để thăm dò cô, hắn đến xem thử xem có
phải cô đang mắc bệnh hay không.
Nói tóm lại, Ninh Thư vô cùng cảnh giác với hai cha con Liễu Trường Thanh và Mộc Tuyết.
"Bệ hạ, hôm nay là ngày mười lăm." Thu nữ quan nói.
Ngày mười lăm thì sao, bây giờ cô đang đau đến nỗi đi như bước trên đao, lại còn đến Phượng Tê điện à? Đau đến mức chỉ muốn đập đầu vào tường.
Ngay cả kẻ mù cũng có thể thấy tình trạng của cô không thích hợp, Ninh Thư
dặn đi dặn lại Thu nữ quan: "Để ý đến những người phía dưới, đừng để bọn họ đồn đại lung tung."
"Nô tỳ sẽ chú ý." Thu nữ quan nhìn y phục trên người Ninh Thư đều đẫm mồ hôi, nên đi chuẩn bị nước nóng cho cho cô tắm.
Buổi tối, cung nhân của Phượng Tê điện đến cầu kiến Ninh Thư, hỏi xem cô có
đến Phượng Tê điện không, Thu nữ quan thẳng thừng nói bệ hạ đang bận
việc chính sự nên sẽ không qua đó.
Cung nhân quay về nói với
Liễu Trường Thanh rằng tối nay bệ hạ sẽ không đến Phượng Tê cung, nghe
thấy câu này, Liễu Trường Thanh cắn cắn môi, sau đó hắn nói: "Đi ngủ
thôi."
Ngày hôm sau Ninh Thư thượng triều, lúc nhìn thấy Mộc Tuyết, cô cầm lấy một bản tấu chương ném ập vào nàng ta.
Mộc Tuyết hơi sửng sốt, bị Ninh Thư ném nhưng cũng quên không né, đầu của
nàng bị góc của bản tấu chương rạch trúng, rách cả da.
Mộc Tuyết sờ lên đầu mình, nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên đầu ngón tay, gương mặt nàng hiện lên vẻ nghiêm nghị, nàng sợ hãi quỳ xuống nói: "Nhi thần
không hiều vì sao mà Mẫu hoàng lại tức giận như vậy."
"Bệ hạ bớt giận." Văn võ đại thần đều quỳ xuống.
"Mở tấu chương ra xem bên trên viết cái gì, Hoàng thái nữ, con là người kế
vị của cả một đất nước, thế mà lại nuôi dưỡng một đoàn nam nhân ở bên
ngoài, con muốn làm gì vậy hả, đã là Thái nữ thì phải luôn luôn cẩn
thận, chẳng lẽ con muốn để toàn bộ dân chúng cả nước đều cảm thấy Thái
nữ là một kẻ phóng túng ư. Một người phóng đãng vô độ?"
"Vị trí
người kế vị này con còn muốn làm nữa không?" Ninh Thư lạnh lùng nói:
"Nuôi dưỡng một đoàn nam nhân như vậy, âm thanh mây mưa, vui vẻ làm náo
loạn, ầm ĩ đến cả nhà bên cạnh."
Mộc Tuyết nhíu chặt cặp lông mày anh tuấn, nhặt bản tấu chương ở dưới đất lên, mở ra xem, nội dung bản
tấu chương chính là tố cáo nàng phóng túng, bao nuôi rất nhiều nam sủng, làm trái với sự thận trọng và chín chắn của người kế vị một nước.
"Nhi thần..." Vẻ mặt Mộc Tuyết ứ đọng, những nam nhân đó cũng không phải là
nam sủng gì, mà là những nhân tài cô tìm thấy, cô sẽ trêu đùa nam sủng
ư? Mộc Tuyết có cảm giác như giẫm phải phân.
Điều làm Mộc Tuyết
không nghĩ ra chính là vì sao cô lại bị người ta tố cáo chứ? Những người đó sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch như việc làm ầm ĩ ảnh hưởng đến
hàng xóm xung quanh. Đúng là chuyện vô lý.
Mộc Tuyết nhìn lướt qua Nữ hoàng cao cao tại thượng, nàng không cãi lại: "Nhi thần biết sai rồi." "Biết sai thì phải sửa, con cứ thế này thì làm sao trẫm yên tâm giao đất nước cho con được, còn những tên nam sủng kia đến từ đâu thì đưa bọn chúng
về đấy, không được xuất hiện ở Huyên thành nữa." Ninh Thư cảm thấy xương khớp khắp người như vỡ vụn ra, âm thanh gần như là phát ra từ trong kẽ
răng, toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Các đại thần nhìn thấy cơ thể Ninh Thư run lên nhè nhẹ, chỉ cho là Ninh Thư tức giận quá nên ai cũng xin Ninh Thư nguôi giận.
Mộc Tuyết đập đầu xuống đất, buồn bực nói: "Con biết rồi."
"Làm một người kế vị, con phải luôn luôn chú ý đến hành vi của bản thân,
đuổi mấy tên nam sủng kia đi, còn con thì bị phạt ở yên trong phủ một
tháng." Ninh Thư cảm thấy cổ họng mình như trào lên, tưởng chừng như
muốn phun cả ra ngoài, nuốt cũng không nuốt được, Ninh Thư phất tay áo
một cái rồi quay người đi vào điện bên cạnh.
"Hoàng đại tỷ, đầu của tỷ chảy máu rồi, tỷ không sao chứ." Mộc Dao vươn tay ra đỡ Mộc Tuyết đứng dậy.
Mộc Tuyết vùng khỏi tay Mộc Dao, nàng đứng dậy, không thèm nhìn Mộc Dao lấy một cái mà quay người bước đi, bóng lưng nàng tràn ngập khí tức lạnh
lùng.
Mộc Dao nhăn chiếc mũi thanh tú, nàng cảm thấy Hoàng đại tỷ không hề thích mình, thái độ đối với nàng cũng là lạ.
Nhưng Mộc Dao cũng không để ý đến thái độ của Mộc Tuyết nữa, nàng vui vẻ hồi phủ, nàng sắp thành thân rồi.
Bên này Ninh Thư vừa vào đến điện, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô
nôn ra một ngụm máu lớn, máu nôn ra lần này không phải là máu tươi nữa
mà còn trộn lẫn từng cục máu đông, nhìn hơi giống những mảnh nội tạng
nhỏ.
Ninh Thư cảm thấy mình không trụ nổi bao lâu nữa.
"Bệ hạ, có cần gọi Ngự y không ạ, lúc nào cũng thổ huyết như vậy thì bệ hạ
sẽ không chịu nổi đâu." Thu nữ quan nhìn những cục máu đen trên miếng
gạch, run rẩy nói.
Ninh Thư khoát tay, cô nằm trên chiếc giường nhỏ, hơi thở mong manh.
Thu Nữ cung tự mình lấy nước, rồi ngồi xổm xuống lấy giẻ lau vết máu trên
sàn, vành mắt đỏ rực, Ninh Thư nhìn thấy nàng như vậy, thì hơi buồn
cười: "Ngươi khóc gì chứ?"
"Nô tài thương bệ hạ." Thu nữ quan ra sức lau sàn.
Ninh Thư ngược lại lại thấy rất vui, chí ít thì hôm nay cô đã đuổi được mấy
nhân tài mà Mộc Tuyết khó khăn lắm mới tìm được đi rồi, Mộc Tuyết có
người trong triều chẳng lẽ một người Nữ hoàng như mình lại không có,
muốn tố cáo nàng ta còn chẳng phải là quá dễ dàng ư.
Việc quan
trọng nhất trong lúc này là tìm được người kế vị, mấy người ám vệ mà
Ninh Thư phái đi giám sát Hoàng nhị nữ và Hoàng tam nữ đã được triệu
hồi.
Ninh Thư hỏi han kỹ càng xem hai vị này có điểm gì hơn người không, cô không mong rằng chúng là bậc anh tài vĩ đại gì, chỉ hy vọng
chúng có thể giúp giang sơn nước Huyên này có thể bền vững.
Mấy người ám vệ đem toàn bộ những việc mình quan sát được nói cho Ninh Thư.
Ninh Thư tổng kết một chút, nói ngắn gọn thì Hoàng nhị nữ không có gì nổi
bật, thực sự rất bình thường, nếu như nàng ta đang cố giấu giếm bản
thân, thì đúng là không lộ ra ngoài một chút nào, muốn giả làm lợn để ăn thịt hổ, nói không chừng cuối cùng bản thân cũng biến thành lợn thật.
Là một bậc đế vương, không chỉ cần ẩn nhẫn mà còn cần khí thế bá chủ thiên hạ, thình thoảng cũng phải có chút mưu mô, đường đường chính chính mà
tấn công.
Hoàng tam nữ có một điểm yếu chết người, đó chính là
quá háo sắc, mỗi đêm đều phải triệu kiến hai tên nam sủng, thích chơi
những trò kích thích.
Qua ham mê việc mua vui. Mỗi lần vui vẻ thì có thể dễ dàng nghe theo những lời đường mật của người bên gối, bị sắc đẹp mê hoặc.
Ninh Thư nghĩ đến đau cả đầu, nói tóm lại, kể cả những người có cái đầu
không quá nhạy bén như Ninh Thư cũng biết hai người này không phải là
lựa chọn tốt nhất, mà nguyên chủ Mộc Nghê Thương cũng không chọn hai
người này, mà lại giao ngai vang cho Mộc Dao.
Cho nên bây giờ cô
phải đi đâu để tìm người kế vị đây, có bốn vị Hoàng nữ đã trưởng thành,
hậu cung còn có những đứa trẻ đang quấn tã, cho dù đầu có bị lừa đá thì
Ninh Thư cũng không thể chọn một đứa bé đang quấn tã.
Đây không
phải là cơ hội để các đại thần thâu tóm triều chính hay sao? Một đứa bé
làm sao có thể đấu lại những Hoàng nữ trưởng thành?
Ninh Thư thầm thở dài một hơi, đau đến nỗi không chịu được, cô nhét một viên thuốc
giải độc vào miệng, mặc dù không có tác dụng gì nhưng dù sao cũng giải
tỏa về mặt tâm lý, bản thân uống thuốc rồi, sẽ có ích cho việc ổn định
tâm lí.