Đợi đến lúc Nhị vương tử đi rồi, Ninh Thư thoáng thu
thập một phát, định dọn đến ở trong cung, đậu má, Ninh Thư vẫn chưa thể
tin, Nhị vương tử cư nhiên ở hoàng cung đổ nàng, có Lý Ôn tọa trấn ở
trong cung, cho Nhị vương tử mười cái lá gan, cũng không dám nhảy nhót ở trước mặt Lý Ôn.
Làm cả buổi, nàng vẫn nên hồi cung đi.
Ninh Thư ngồi trên xe ngựa, xe ngựa hướng hoàng cung xuất phát, không biết
vì điều gì tâm Ninh Thư vẫn có chút không yên, không thể phủ nhận, sự sợ hãi sâu tận xương tủy của nguyên chủ có chút ảnh hưởng đến nàng, khiến
cho nàng không thể không nhanh chóng đến chỗ Lý Ôn chứng thực sự tình
hòa thân.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này đơn giản, so với việc
Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha phá rối hai người này, ở trước mặt quốc gia
đại sự, quả thực liền cọng lông cũng không bằng, nhiệm vụ lần này quan
trọng nhất là không bị hòa thân.
Ninh Thư trong lòng suy nghĩ sự
tình, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngựa ‘hí’ một tiếng, Ninh Thư ngồi
trong xe ngựa bắt lấy khung gỗ, ổn định thân thể, lên tiếng nói: “Rốt
cuộc làm sao vậy?”
“Công… Công chúa, có người chế trụ ngựa.” Mã phu có chút nơm nớp lo sợ nói.
Trong đầu Ninh Thư có dự cảm không tốt, cắn cắn môi, vén rèm xe, liền trông
thấy một người nam nhân cầm lấy dây cương ngựa, làm cho ngựa đang chạy
nhanh cư nhiên dừng lại.
Ninh Thư nhìn thấy người nam nhân này, trong lòng cũng không có cảm giác gì, nhưng thân thể lại run rẩy lên, sợ hãi mà phát run.
Là Nhị vương tử.
Tốt lắm, Ninh Thư chịu đựng các loại cảm xúc quay cuồng trong lòng, cắn
răng gỡ xuống roi bên hông hướng người nam nhân kia đánh qua, nhưng là
Nhị vương tử cư nhiên né tránh roi của Ninh Thư, nghiêng người ngồi ở
trên lưng ngựa kéo xe, kinh ngạc mà nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư ở
trong lòng trầm xuống, Nhị vương tử cư nhiên có thể né tránh roi của
nàng, phải biết nàng luyện tập roi lâu như vậy tốc độ roi cực kỳ nhanh,
nàng quất Đoạn Tinh Huy hai lần, Đoạn Tinh Huy đều không có tránh được,
người nam nhân này so với Đoạn Tinh Huy mạnh hơn không phải một điểm hai điểm.
“Người là Ân Huệ công chúa, người vì cái gì trông thấy ta
liền đối với ta động thủ.” Nhị vương tử dùng ánh mắt sắc bén mà lộ liễu
đánh giá Ninh Thư, trong ánh mắt mang theo thỏa mãn.
Dưới ánh mắt của Nhị vương tử, thân thể Ninh Thư không chịu khống chế mà run rẩy
lên, đây là phản xạ có điều kiện của thân thể khi sợ hãi, sợ hãi người
nam nhân này.
“Người có biết ta là ai không?” Nhị vương tử hướng
Ninh Thư hỏi, giọng nói của hắn rất trầm, mang theo một cỗ từ tính,
khiến cho Ninh Thư có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc, cái loại cảm
giác này giống như thanh âm da rắn ma sát trên cát mịn vậy.
Ninh Thư ‘hừ’ lạnh, không nói gì, nàng sợ hãi chính mình mở miệng liền bại lộ giọng nói run rẩy, vung roi trong tay mình lên.
Nhị vương tử một lần nữa né tránh, một đôi mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, quát lớn: “Bổn vương tử đang nói chuyện với ngươi, ngươi tại
sao không đáp lời, ngươi có phải Ân Huệ công chúa hay không?”
Tốt, người nam nhân này làm sao lại lợi hại như vậy, Ninh Thư cắn cắn môi
của mình, nàng nhất định phải chiến thắng sự sợ hãi của của nguyên chủ
khi đối diện trước người này, để cho mình không bị cỗ thân thể này khống chế, Ninh Thư suy nghĩ, chính mình khi nào mới có thể ngăn chặn được
cảm xúc của nguyên chủ trong nhiệm vụ đây.
Ninh Thư thật sâu hít
một hơi, khẽ kêu một tiếng, nhảy xuống xe ngựa cùng Nhị vương tử động
thủ, Ninh Thư cắn răng, dùng sức vung vẩy roi, roi cùng không khí ma sát kịch liệt, phát ra âm thanh bạo phá.
Nhị vương tử thấy Ninh Thư
một bộ kẻ thù giết cha giống nhau, ra tay không chút lưu tình, cũng
không khỏi không nghiêm túc mà tiếp chiêu, một bên né tránh roi, một bên muốn tới gần Ninh Thư, chế trụ Ninh Thư, Ninh Thư chính là không cho
hắn tiếp cận.
Nếu như không phải thân thể có một đạo khí lưu mỏng manh, hiện tại Ninh Thư chỉ sợ không kiên trì nổi đến cùng rồi, đậu
xanh rau má, cái đồ biến thái nam này như thế nào lại lợi hại như vậy.
Nhị vương tử tựa hồ không kiên nhẫn được nữa, mạnh mẽ mà bắt lấy roi của
Ninh Thư, gai nhọn trên roi đâm rách lòng bàn tay của hắn.
Nhị
vương tử có chút kinh ngạc mà buông roi Ninh Thư ra, nhìn máu tươi đầm
đìa ở bàn tay mình, cau mày, “Ngươi làm gì, ta chỉ muốn nói với ngươi
mấy câu mà thôi, ngươi có phải kẻ điên hay không.”
Ninh Thư toàn
thân mồ hôi lạnh nhỏ giọt, sợ hãi đối với Nhị vương tử cũng ít đi một
chút, đây là địa bàn của Đại Ung, Ninh Thư đoán hắn cũng không dám làm
ra chuyện gì.
“Ngươi có phải Ân Huệ hay không?” Nhị vương tử bỏ qua một bàn tay đầy máu của mình hướng Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư tự phụ mà giương lên cằm của mình, lạnh lùng nói: “Bổn cung chính
là Ân Huệ công chúa, to gan xằng bậy, cư nhiên dám ngăn cản xe ngựa của
Bổn cung.”
Nghe được Ninh Thư thừa nhận chính mình là Ân Huệ công chúa, ánh mắt Nhị vương tử phát sáng, khóe miệng câu lên, nói: “Người
hẳn biết ta là ai a.”
“Là người muốn cùng ngươi hòa thân, Hách Liên Anh, nhớ kỹ?” Hách Liên Anh nói từng câu từng chữ.
Ninh Thư trực tiếp nở nụ cười, hắn dựa vào cái gì liền cho mình sẽ cùng hắn
hòa thân, Ninh Thư chẳng muốn cùng hắn nói chuyện, trực tiếp lên xe
ngựa, hướng mã phu nói: “Tiến cung.”
Lần này Hách Liên Anh cũng
không có chặn đầu Ninh Thư, trái lại vẫn nhìn theo xe ngựa cho đến khi
không thấy bóng nữa, sau đó cúi đầu nhìn tay mình, máu tươi nhỏ ở trên
phiến đá xanh, bắn ra nhiều đóa huyết hoa nhỏ.
“Ân Huệ công chúa, Lý Tuyết San.”
Ninh Thư đầu tiên trở về Lan Uyển điện của mình, đón nhận lòng nhiệt liệt
hoan nghênh của Diệu Tình, trong khoảng thời gian này không gặp, Ninh
Thư cảm thấy Diệu Tình đóa hoa này héo rũ không ít, trông coi một tòa
cung điện như vậy, cùng lãnh cung có gì khác nhau, Ninh Thư đối với Diệu Tình cũng không có sắc mặt tốt.
Ninh Thư bên này mới vừa vặn
ngồi ở Lan Uyển điện một hồi, hoàng hậu liền theo sau chạy đến, nhìn đến Ninh Thư câu đầu tiên chính là, có phải hay không muốn hồi cung?
Ninh Thư gật đầu một cái, trên mặt hoàng hậu liền nở nụ cười, sau đó blah
blah nói vài câu khách sáo, trên mặt liền trở nên phiền muộn, hướng Ninh Thư nói: “Chỉ tiếc ngươi phải đi hòa thân, tẩu tử sẽ khuyên nhủ hoàng
huynh ngươi, không cho ngươi đi đến cái nơi khỉ ho cò gáy kia, chỉ là
phụ thân Đỗ Quý phi ở trên triều đình kiên quyết ủng hộ ngươi đi hòa
thân, ngươi nói Đỗ Quý phi làm sao lại nhẫn tâm như vậy chứ, để ngươi
một nữ hài tử phải rời xa quê hương.”
Gần đây giữa hoàng hậu cùng Đỗ Quý phi tranh đấu kịch liệt, đến lúc này, hoàng hậu vẫn còn muốn
nàng trước khi đi hòa thân đối phó Đỗ Quý phi, hiển nhiên hoàng hậu cho
rằng nàng lần này chạy trời không khỏi nắng rồi.
Về phần khuyên nhủ Lý Ôn, kiểu lời này nghe một chút thì được rồi, còn cho là thật sẽ rất buồn nuôn.
Ninh Thư thật sự chán ngán, nói thẳng: “Hoàng tẩu, có phải đi hòa thân hay
không, là hoàng huynh định đoạt, không phải người định đoạt, cũng không
phải Đỗ Quý phi định đoạt.”
Những lời nói này của Ninh Thư có chút không khách khí, gần như nói thẳng, chuyện của Bổn cung các ngươi thiếu quản.
Hoàng hậu nhìn Ninh Thư sắc mặt khó coi, trong lòng thực không ngờ, nguyền
rủa nàng xứng đáng bị đi hòa thân, nhưng trên mặt lại làm ra biểu tình
hiền lành lương thiện, khuyên giải Ninh Thư: “Ngươi cũng đừng quá lo
lắng, hoàng huynh ngươi thương ngươi như vậy, sẽ không để cho ngươi lẻ
loi mà xa rời quê hương đi hòa thân.”
Tuy rằng là khuyên bảo, nhưng trong giọng nói lại có vị chua, Ninh Thư nói thẳng: “Hoàng tẩu ta mệt mỏi.”
Mặt hoàng hậu cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể đi rồi.