Ninh Thư không phát hiện ra Liễu Trường Thanh có gì không đúng, nhưng trong lòng cứ có cảm giác là lạ.
Buông xuống nghi ngờ trong lòng, Ninh Thư vào triều, ngồi trên ghế rồng nhìn văn võ bá quan phía dưới đều đang quỳ.
Ánh mắt Ninh Thư tập trung lên người Hoàng thái nữ Mộc Tuyết mặc quần áo
vàng chói, dung mạo Mộc Tuyết trông khá giống Liễu Trường Thanh, nhưng
trên người không có vẻ đơn sơ của Liễu Trường Thanh, toàn thân đều tràn đầy khí thế uy nghiêm của hoàng gia.
Nhìn như vậy, Hoàng thái nữ chính là một thái tử đúng chuẩn.
Mộc Tuyết đứng dậy, khom người nói rằng: "Mẫu hoàng, nhi thần có việc khởi bẩm."
"Nói." Ninh Thư híp mắt, âm thầm quan sát Mộc Tuyết, trên người Mộc Tuyết cơ
bản không có trang sức gì, tóc chỉ búi thành một búi nhỏ, đoạn tóc dài
giống như đuôi ngựa thả tung phía sau.
Ngay cả lỗ tai cũng không mang hoa tai, đơn giản vô cùng, Mộc Dao và hai Hoàng nữ khác đều mặc đẹp hơn Hoàng thái nữ.
Ninh Thư không nheo mắt nữa, nhìn kỹ Mộc Tuyết, lông mày của nàng đã được
tỉa, không còn là chân mày lá liễu, mà dùng bút vẽ dày lên, lông mi cong vút, có cảm giác khó phân biệt nam nữ.
"Mẫu hoàng, đây là việc
nhi thần muốn khởi bẩm." Trong tay Mộc Tuyết có tấu chương, Thu nữ quan
bèn vội vàng đem trình cho Ninh Thư.
Ninh Thư vừa mở ra nhìn, vẻ
mặt vô cùng kinh ngạc, bởi vì trong tấu chương này cô thấy được các kiểu dấu chấm câu, phía trên Mộc Tuyết cặn kẽ giới thiệu những dấu câu này.
Vì sao Mộc Tuyết lại biết những dấu chấm câu này, trong lòng Ninh Thư hoài nghi, nét mặt không che giấu nổi kinh ngạc, hỏi Mộc Tuyết: "Đây là ý
gì."
Mộc Tuyết cung kính nói rằng: "Nhi thần cũng là có được linh cảm từ chỗ Tứ hoàng muội."
"Hả?" Mộc Dao ở một bên không có gì làm, còn như đang buồn ngủ lại nghe được lời này của Mộc Tuyết, hơi khó hiểu.
Mộc Tuyết vừa cười vừa nói: "Hoàng muội, chẳng phải muội nói muội xem sách
rất khó, không biết nên làm sao để ngắt câu, ta bèn lấy linh cảm từ
đó."
"Lão tứ, con xem thử đi." Ninh Thư đem tấu chương cho Mộc
Dao, Mộc Dao đón lấy tấu chương trong tay Thu nữ quan, lập tức lộ ra vẻ
mặt thật tình khen ngợi: "Đại hoàng tỷ, tỷ thật lợi hại, ta chỉ vừa nói
như vậy, tỷ đã làm ra những dấu chấm câu này."
Mộc Tuyết cười cười không nói gì.
Ninh Thư híp mắt nhìn Mộc Tuyết, Mộc Tuyết tiếp xúc với ánh mắt Ninh Thư,
vội cung kính nói: "Mẫu hậu, nhi thần hy vọng có thể mở rộng những ký
hiệu này ra."
Ninh Thư gật đầu: "Trong tấu chương sáng sớm ngày
mai, trẫm hy vọng mỗi một đại thần đều dùng..." Ninh Thư vừa nhìn về
phía Mộc Tuyết: "Đây là cái gì?"
"Mẫu hoàng, đây là dấu chấm câu." Mộc Dao giành nói trước.
"Đúng, dấu chấm câu, trẫm hy vọng ngày mai trên các tấu chương đều có dấu chấm câu." Ninh Thư nói với Mộc Tuyết: "Chuyện này con làm rất tốt, đem thứ
này phổ cập đến các Tư thục đi."
"Vâng, Mẫu hoàng." Mộc Tuyết nói.
"Còn có chuyện gì, không thì bãi triều." Trên mặt Ninh Thư nổi lên vẻ uể oải, hơi mệt mỏi tinh thần.
Mộc Tuyết đặt trạng thái của Ninh Thư vào trong mắt, lại chắp tay nói: "Nhi thần còn có việc bẩm báo."
"Con nói đi." Ninh Thư nhìn Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết cân nhắc một chút, cẩn thận nói rằng: "Nhi thần cảm thấy nên cho
nam tử ra ngoài, đến Tư thục học tập, nam tử kiến công lập nghiệp, cũng
có thể làm việc vì quốc gia này."
Mộc Tuyết vừa nói xong, trong điện đều im ắng không ai lên tiếng. "Làm càn, nam tử nên ở nhà, tuân thủ tam phu tứ đức, há có thể xuất đầu lộ
diện." Ninh Thư lớn tiếng nói rằng: "Về sau đừng để trẫm nghe thấy lời
nói như vậy nữa."
"Vâng, nhi thần biết sai rồi."
Bị Ninh Thư quát lớn, trên mặt của Mộc Tuyết hiện lên cảm xúc đen tối không rõ, cúi đầu buồn bực đáp.
Mộc Dao lúc đầu muốn tán thành Mộc Tuyết, nhưng nhìn thấy Mẫu hoàng của mình xanh mặt, thì ngậm miệng không nói gì.
"Bãi triều." Ninh Thư chợt đứng lên, trước mắt đột nhiên đen xì, thân thể
lảo đảo một cái, cũng may Ninh Thư ổn định lại không ngã sấp xuống.
Trong lòng Ninh Thư cứng lại, đừng thấy vừa rồi biểu hiện của cô có bao nhiêu tức giận, nhưng trong lòng không giận chút nào, nhưng vừa đứng lên như
thế thì trước mắt lại biến thành màu đen.
Trong lòng có cảm giác không tốt lắm.
Ninh Thư nhìn bốn Hoàng nữ đã lớn chung quanh, cảm giác nhiệm vụ lần này rất mỏi mệt, hơn nữa Mộc Tuyết cũng rất không bình thường.
Có thể biết đến dấu chấm câu, tuyệt đối là người hiện đại, lẽ nào bây giờ Mộc Tuyết cũng bị xuyên không rồi?
Ninh Thư xoa trán một cái, xoay người đi ra khỏi cung điện, bách quan quỳ tiễn Ninh Thư.
Đến khi Ninh Thư đi rồi, Mộc Dao đứng lên nói với Mộc Tuyết: "Đại hoàng tỷ, tỷ đừng nhụt chí, ta ủng hộ tỷ."
Mộc Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộc Dao, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, rồi lại
lập tức biến mất không thấy, nói: "Vậy đa tạ Tứ hoàng muội."
"Cái này có gì mà phải cảm ơn." Mộc Dao cười ngọt ngào, ánh mắt đặc biệt
chân thành, Mộc Tuyết nhìn nụ cười của Mộc Dao, có vẻ hơi hoảng hốt, nữ
nhân này thật giống với cô gái trong trí nhớ của nàng, đơn thuần như
vậy, cũng ngu xuẩn nữa, Mộc Tuyết liếc mắt nhìn Mộc Dao rồi xoay người
rời đi.
Mộc Dao hơi khó hiểu, nhún vai, định hồi phủ đi ngủ để lấy lại tinh thần.
Ninh Thư về tới cung của mình, đầu tiên là uống một chén nước, xoa trán một cái, sao lại cảm thấy mình sắp chảy máu não rồi.
Cũng là hết chỗ nói rồi, Mộc Nghê Thường sao lại ăn nhiều đan dược như vậy chứ, túng dục cũng phải có mức độ thôi chứ.
Ninh Thư gọi một ám vệ hoàng gia đến trước mặt, trực tiếp nói với ám vệ
rằng: "Ngươi đi điều tra cho trẫm một chút thói quen sinh hoạt của Hoàng thái nữ, bất luận có gì khác thường cũng phải nói cho trẫm."
Ninh Thư không chỉ hoài nghi Mộc Tuyết bị xuyên không, hơn nữa trong lòng
còn là một nam nhân, hơi thay đổi phong cách quần áo mình mặc, hơn nữa
cách trang điểm cũng thay đổi, Mộc Tuyết nói lời kia giúp cho nam nhân,
khiến Ninh Thư cảm thấy, trong thân thể Mộc Tuyết 80% là nam nhân.
Mộc Tuyết lúc trước từ nhỏ đã sinh hoạt trong quy tắc như vậy, huống chi
còn là Thái nữ một nước, người thừa kế của một quốc gia, càng sẽ không
đem nam tử để vào mắt.
Cũng giống trong thế giới trọng nam khinh
nữ, Thái tử của một quốc gia cũng sẽ không đem nữ tử để vào mắt, càng sẽ không nói chuyện để nữ tử ra ngoài, được dạy dỗ để kiến công lập nghiệp như vậy.
Trong thế giới này địa vị nam tử cực kỳ hèn mọn, nên
Mộc Nghê Thường mới không chấp nhận một người đàn ông ngồi lên giang sơn nước Huyên như vậy.
Mộc Nghê Thường trực tiếp gọi nam tử là người ti tiện.
Địa vị của nam tử sống trong tầng dưới cùng của xã hội lại càng ti tiện,
chủ nghĩa nam quyền nảy sinh chủ yếu với những nam tử sống trong tầng
lớp danh môn quý công tử, có thể được dạy dỗ.
Trong lòng Mộc
Tuyết là nam nhân, càng không thể giao giang sơn nước Huyên cho nàng,
chuyện này khác gì nam nhân ngồi lên ngai vàng, giờ muốn cho nam nhân
được dạy dỗ để kiến công lập nghiệp,, nói trắng ra là muốn nam nhân
thống trị giang sơn, nắm giữ tài nguyên quốc gia.
Giống với kết
quả khi con trai Nguyên Quân leo lên ngôi vị hoàng đế, e rằng qua mấy
trăm năm nữa, sẽ biến thành nữ nhân bị nhốt ở nhà thêu thùa, đổi thành
thế giới trọng nam khinh nữ mất.
Ninh Thư đặt tay lên ngực, cảm
giác rất hoảng hốt, cũng không xem tấu chương nữa, ngồi xếp bằng trên
giường, chuẩn bị bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, không có một thân
thể tốt thì làm gì cũng không ổn.