Kỳ thực trong mấy trăm năm Mộc gia thống trị nước Huyên, chủ nghĩa nam
quyền đã bắt đầu nảy sinh, cũng tức là nam nhân đã không còn thỏa mãn
với việc ở nhà, để nữ nhân khống chế, hóc-môn giống đực của nam nhân vẫn luôn tràn ngập dã tâm cướp đoạt và xâm chiếm.
Cho dù nam nhân bây giờ vẫn xinh đẹp yêu kiều, bôi son chát phấn, nhưng vẫn ẩn giấu khát vọng quyền lợi từ tận trong xương.
Tính tình Hoàng tứ nữ như vậy rất hấp dẫn ánh mắt của nam nhân, tính cách khác với những nữ nhân cường thế thời đại này.
Những người đàn ông có thể đi theo Hoàng tứ nữ đều rất yêu nàng, kể cả Nguyên Quân trong lòng có dã tâm, nhưng cũng là để con trai trở thành hoàng
đế, còn mình đi du ngoạn cùng người thương, nếu như không phải trong
lòng yêu Hoàng tứ nữ, thì chính hắn đã trở thành hoàng đế rồi.
Cô bé như Hoàng tứ nữ đáng được người ta yêu thương, đối xử chân thành với người khác, hơi ngốc nghếch không hay để ý, nhưng lại làm cho người ta
thích.
Tâm nguyện của nguyên chủ: Bảo vệ nước Huyên, không cho
bọn nam nhân hèn mọn nắm giữ nước Huyên, không cho Hoàng tứ nữ trở thành Nữ hoàng, nhưng hy vọng Hoàng tứ nữ có thể bình an.
Mộc Nghê
Thường không có hận ý gì với Hoàng tứ nữ, nói cho cùng là do chính sự
thương yêu của cô đối với Hoàng tứ nữ đã làm cô mờ mắt, làm cho người
không có lòng tốt bên cạnh Hoàng tứ nữ tìm được cơ hội.
Ninh Thư
tiếp nhận hết kịch bản, cảm thấy nhiệm vụ này vẫn khá đơn giản, Hoàng tứ nữ vốn không muốn làm hoàng đế, quốc gia vốn có người kế nghiệp rồi, có thể giao quốc gia cho Hoàng thái nữ là được.
Ninh Thư cảm thấy
nhiệm vụ này không có gì khó, chỉ có chút khó khăn là cô chưa từng làm
hoàng đế, nên hiện tại cô phải học xử lý triều chính, làm một hoàng đế
đúng tiêu chuẩn.
"Bệ hạ, Hoàng tứ nữ điện hạ đang ở cửa chờ bệ
hạ, nô tỳ nói bệ hạ đang nghỉ ngơi, nhưng Hoàng tứ nữ bệ hạ nói phải chờ tới khi bệ hạ tỉnh lại." Nữ quan thấy Ninh Thư tỉnh, đi qua nói với
Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: "Để nó vào đi."
Hoàng tứ nữ đi tới, đầu tiên là khẽ hành lễ với Ninh Thư một cái, trên người nàng vẫn
mặc mặc quần áo màu xanh nhạt lúc vào triều, xem ra căn bản còn chưa hồi phủ, bãi triều xong là tới đây chờ.
Chỉ là một hành động như
vậy, trong lòng Ninh Thư cũng thấy ấm áp, thảo nào Mộc Nghê Thường
thương yêu cô gái này như vậy, cho dù có chôn vùi cả quốc gia, cũng
không trách nàng.
"Mẫu hoàng, thân thể của người thế nào, đã gọi
Ngự y rồi mà, có phải đêm qua ngủ không ngon không, Mẫu hoàng, người nên đi lại nhiều một chút, đừng luôn ở mãi trong điện, đi ra ngoài hít thở
không khí mới mẻ nhiều hơn, Mẫu hoàng, nếu không người cùng nhi thần học yô-ga đi, vừa có thể giữ dáng, vừa có thể rèn luyện thân thể, còn có
thể thả lỏng áp lực, cả người đổ mồ hôi mới gọi là thoải mái chứ, mẫu
hậu..." Mộc Dao nói không ngừng, đúng là một cô bé nói nhiều.
Bên tai Ninh Thư đều là tiếng Mộc Dao nói năng không ngừng, Ninh Thư mỉm
cười, đợi nàng nói xong, Mộc Dao nói một thôi một hồi, sau đó dùng đôi
mắt trong vắt mà nhìn Ninh Thư: "Mẫu hoàng, người cảm thấy thế nào?"
Ninh Thư:...
Ninh Thư cứng rắn chuyển chủ đề: "Gần đây nghe nói đám phu thị (chồng) trong hậu viện của con lại náo loạn nữa, nam nhân thì phải quản lý cho kỹ
vào, đừng cứ nuông chiều mãi."
Mộc Dao hơi đỏ mặt, lay lay cánh tay Ninh Thư, làm nũng nói: "Nhi thần biết, bọn họ không có ác ý đâu."
Không có ác ý mà có thể hại chết Mộc Dao lúc trước à? Hiện tại nhận thấy Mộc
Dao thay đổi, mỗi một người cũng bắt đầu để ý đến nàng, nếu không ra vẻ
kiêu ngạo thì lại cực lực lả lơi quyến rũ.
Ngay cả thị vệ trước kia Mộc Nghê Thường phái tới cho Mộc Dao cũng yêu Mộc Dao.
Chủ yếu là do Mộc Dao thực sự quá khác biệt, quý công tử con trai của Thừa
tướng không xem ai ra gì, hay con trai của Thượng thư cũng đều đối đãi
với Mộc Dao bằng con mắt khác.
"Mẫu hậu, nhi thần đấm bóp cho
người nhé, đầu sẽ thoải mái hơn." Mộc Dao cũng không đợi Ninh Thư bằng
lòng, tự nhiên vươn tay đặt lên huyệt thái dương của Ninh Thư, nhẹ nhàng mà xoa bóp khu vực xung quanh khóe mắt.
Khỏi phải nói, kỹ thuật massage của Mộc Dao cũng thực không tồi, Ninh Thư cảm giác thật thoải mái.
"Dao nhi, con là con gái của trời, phải tỏ ra uy nghiêm một chút, biết
không." Ninh Thư nhắm mắt lại nói, Mộc Dao chính là một em gái mềm mại
đáng yêu.
"Nhi thần biết rồi ạ." Mộc Dao khéo léo nói, nhưng đối mặt với nhiều nam nhân như vậy nàng có cảm giác không thẳng lưng nổi.
Ninh Thư cũng không quá để ý, tính tình Mộc Dao chính là như vậy, cũng không sửa đổi được.
Ninh Thư kêu Mộc Dao ở lại dùng đồ ăn sáng, nhưng lúc dùng đồ ăn sáng, Mộc
Dao có vẻ không yên lòng, Ninh Thư thấy nàng như vậy, nên để nàng rời
đi.
Mộc Dao hành lễ với Ninh Thư một cái, sau đó chạy về phủ của mình nhanh như lửa đốt đến mông không bằng, mỹ nam trong phủ làm đồ ăn
sáng cho nàng, đi về trễ, sẽ lại giận dỗi nàng mất.
Mộc Dao khác
với chủ nghĩa nữ quyền của thế giới này, nàng đối với các phu thị trong
hậu viện rất tốt, Mộc Dao chính là một nữ nhân tốt.
Dùng đồ ăn
sáng xong, Ninh Thư bắt đầu phê duyệt tấu chương, mặc dù có ký ức của
nguyên chủ, nhưng Ninh Thư nhìn chằm chằm vào những tấu chương này rất
lâu mà vẫn không tỉnh ra được, bởi vì những tấu chương này có cắt bỏ
đoạn trước lòng vòng một thôi một hồi, không biết là nói gì, mà nói một
chuỗi dài mới nói đến chủ đề chính.
Làm hoàng đế vất vả như thế đều là do những người phía dưới mà ra.
Hơn nữa cả một bản tấu đều không có một dấu chấm câu, Ninh Thư khẽ nhẩm một câu xong đã muốn tắt thở, hoàn toàn không biết ngắt câu ở đâu.
Đau đầu!
Ninh Thư miễn cưỡng xem được hai quyển, quay cuồng đầu óc, khép tấu chương
lại, nữ quan nói với Ninh Thư: "Bệ hạ, Phượng hậu nghe nói bệ hạ khó
chịu, đã hầm canh bổ rồi."
Phượng... Phượng hậu?
Ninh Thư
lập tức như bị sét đánh trúng, trước chỉ cảm thấy nhiệm vụ này đơn giản, nhưng quên mất Mộc Nghê Thường là hoàng đế, hậu cung còn có tam cung
lục viện, còn có nhiều nam phi như vậy.
Amen, Ninh Thư thật là chóng mặt.
Ninh Thư giật giật khóe miệng, có phải cô còn phải lâm hạnh nam nhân trong hậu cung không, sẽ hư thận mất.
Nữ quan chờ Ninh Thư trả lời, Ninh Thư xoa trán một cái, nói: "Cho Phượng... hậu vào đi."
Một nam tử mặc quần áo màu trắng ngà đi đến, nam tử này trông rất tuấn
lãng, nhưng từng lời nói cử chỉ lại mang theo vẻ đoan trang và thoải
mái, trong tay nâng hộp đựng thức ăn, hành lễ với Ninh Thư, bưng canh bổ trong hộp đựng thức ăn ra, dịu dàng nói với Ninh Thư: "Trường Thanh xin hành lễ với bệ hạ."
Phượng hậu của Mộc Nghê Thường tên là Liễu
Trường Thanh, là phụ thân của Hoàng thái nữ, Ninh Thư nhớ lại kịch bản,
hình như sẽ bị Mộc Nghê Thường biếm vào lãnh cung, đến trước khi chết
Mộc Nghê Thường cũng không gặp hắn một lần.
Liễu Trường Thanh
trông đẹp như tranh vẽ, đầu tóc hơi xõa, bên hông đeo một cây sáo trúc
Tương Phi, là một nam nhân cực kỳ có khí chất.
"Cảm ơn Phượng hậu." Ninh Thư nhìn canh bổ, nói: "Chờ một lát trẫm sẽ uống."
Liễu Trường Thanh khẽ cười một tiếng, lại không cố ý bảo Ninh Thư uống canh
bổ, chỉ nói: "Bệ hạ hãy uống lúc còn nóng, lạnh thì uống sẽ không ngon."
Ninh Thư ừ một tiếng, cúi đầu nhìn tấu chương, Liễu Trường Thanh thi lễ một cái, xoay người lui xuống, ngọc bội bên hông và cây sáo trúc Tương Phi
va chạm khe khẽ phát ra âm thanh.
Liễu Trường Thanh thực sự là một nam nhân có mị lực.
Ninh Thư không uống canh bổ, mà thưởng cho nữ quan bên người uống, bởi vì
lúc đối mặt với Liễu Trường Thanh, trong lòng luôn có loại cảm giác
không nói ra được, cảm giác này không phải của Ninh Thư, mà là của
nguyên chủ.
Ninh Thư cũng không biết cảm giác này có chứa ý gì, nhưng lại làm cho Ninh Thư cảnh giác trong lòng.