Đoạn Tinh Huy kiên định ý nghĩ trong lòng mình, hắn không có sai, hắn
yêu chính là Nhị Nha, thế nhưng vì gì Nhị Nha không thể thông cảm cho
hắn một chút.
Một người nam nhân không thể không có sự nghiệp, đã không có sự nghiệp lấy làm tự hào, sẽ kém cỏi rất nhiều, Đoạn Tinh Huy
bây giờ, mỗi ngày cảm giác sống có hơi mơ mơ màng màng, cảm thấy con
đường phía trước của mình chính là một mảnh mênh mông mờ mịt.
Đoạn Tinh Huy ôm bình rượu về tới Đoạn phủ, liền gặp Đoạn phu nhân đang lo lắng sốt ruột.
“Nương, đây là làm sao vậy?” Đoạn Tinh Huy hướng Đoạn phu nhân hỏi.
Đoạn phu nhân nhìn thấy Đoạn Tinh Huy chán chường không thôi, trong lòng
muốn nát, nhưng càng có một chuyện khẩn cấp hơn, nói: “Nhị Nha đến phủ
công chúa náo loạn.”
Đoạn Tinh Huy giật mình một cái, say rượu
cũng tỉnh, ném bình rượu, quay người liền chạy đến phủ công chúa, thần
sắc lo lắng, ngay cả Đoạn Tinh Huy cũng không rõ điều gì làm hắn nóng
lòng như thế, không thể phủ nhận chính là, trong lòng hắn đột nhiên có
chút muốn được gặp Ân Huệ công chúa.
Trong lòng có chút che giấu
tâm tư như vậy, hi vọng Ân Huệ công chúa có thể xem ở tình xưa nghĩa cũ, đến chỗ Hoàng Thượng cầu tình cho hắn.
Đoạn Tinh Huy đến phủ
công chúa, liền chứng kiến Nhị Nha một thân lam y quỳ gối trước phủ công chúa, thị vệ canh giữ cửa ra vào của phủ công chúa cảnh giác mà nhìn
Nhị Nha, chung quanh vây xem rất nhiều dân chúng.
Giờ khắc này,
không biết vì cái gì, dũng khí để Đoạn Tinh Huy nhấc chân đi về phía Nhị Nha cũng không có, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma.
Ninh Thư nghe
thấy Tiểu Hồng báo Nhị Nha náo ở cửa ra vào, cảm thấy cả người đều không tốt, nàng luôn ngoan ngoãn ở trong nhà, người Đoạn phủ lại luôn đến gây phiền toái, cảm giác cũng là say.
Ninh Thư sờ lên roi bên hông,
Tiểu Hồng nhìn thấy hành động này của công chúa, liền biết rõ công chúa
tức giận rồi, toàn bộ thị vệ trong phủ chúa đều bị công chúa thao luyện
một lần, cùng trở thành bia ngắm luyện tiên pháp của công chúa giống
nhau.
Ninh Thư đi tới cửa, nàng nguợc lại muốn nhìn những người
này rốt cuộc muốn náo cái chuyện xấu gì, đến lúc đó đừng trách nàng
không khách khí.
Thời điểm Ninh Thư đi ra, Đoạn Tinh Huy cảm giác như thời gian trở nên quay chậm, nhìn đến Ân Huệ công chúa một thân
thanh lãnh, nàng như trước ăn mặc y phục cưỡi ngựa, bên hông dắt roi,
tóc đuôi ngựa thật dài, một thân thanh quý, khiến cho lòng người sinh ra tán thưởng.
Ninh Thư đi ra, đứng ở trên bậc thang, cẩn thận
thoáng đánh giá Nhị Nha quỳ trên mặt đất một lát, trên mặt bôi son trát
phấn, lông mi miêu biến thành lông mi hình lá liễu tinh tế, trên người
mặc tơ lụa mỏng đẹp, Ninh Thư chỉ có thể nói, này một thân ăn mặc thật
sự quá khó coi.
Nhị Nha vốn dĩ chính là mày rậm mắt to, một hai
phải đem sửa thành mày lá liễu, lông mày cùng đôi mắt không hợp, hiện
tại Nhị Nha cho Ninh Thư cảm giác còn không bằng cảm giác lần đầu nhìn
thấy ở cổng thành.
Nhìn đến Ân Huệ công chúa cao cao tại thượng,
toàn thân nàng tựa hồ mang theo hào quang, nhất là một khuôn mặt xinh
đẹp không tỳ vết, trên người không có châu ngọc, lại thanh quý vô cùng,
khiến cho người không dám nhìn thẳng.
Trong lòng Nhị Nha càng
thêm tự ti, nghĩ đến lời nói của Nguyên Đông, vốn Ân Huệ công chúa chính là thể tử Đoạn lãng, Đoạn lãng chính là phò mã, Nguyên Đông nói đều tại vì nàng, khiến cho Ân Huệ công chúa tức giận, chức vị tướng quân của
Đoạn lãng liền không còn.
Nhị Nha nghĩ muốn cầu xin Ân Huệ công chúa, để nàng đừng oán trách Đoạn lãng nữa.
“Công chúa, người còn nhớ ta không?” Nhị Nha hướng Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư ngoảnh đầu: …
Dùng loại khẩu khí này cùng một công chúa nói lời như vậy thật không có vấn đề gì sao?“Công chúa, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, cầu xin người đừng trách phạt Đoạn lãng.” Nhị Nha đau khổ hướng Ninh Thư hô, “Cầu người đừng tức
giận, chỉ cần người không trách Đoạn lãng, người bảo ta làm chuyện gì
cũng được.”
Đoạn Tinh Huy đứng trong đám người sắc mặt phức tạp,
trong lòng ngọt bùi cay đắng mặn, vừa cảm động lại cảm giác có chút mất
mặt.
Ninh Thư cảm thấy nhức hết cả bi muốn nứt luôn rồi, đậu xanh rau mà cái này là có ý gì a, cảm giác mình chính là ác nhân cầm gậy
đánh uyên ương, nàng chính là không có nghĩ đến trộn lẫn vào tình yêu
giữa hai người này, những người này còn một hai phải tới tìm nàng.
Lời này giống như nàng quan báo tư thù vậy, có giỏi thì đi tìm Lý Ôn a, hạ
thánh chỉ chính là Lý Ôn, đến chỗ nàng náo cái gì, thực đem nàng làm quả hồng mềm, được lắm.
Ninh Thư gỡ roi bên hông xuống, đã quất qua
nam chủ, không biết quất nữ chủ sẽ có cảm giác gì, nàng như thế nào lại
trở nên bạo lực như vậy, không tốt, không tốt.
Đoạn Tinh Huy
trông thấy công chúa gỡ roi xuống, nghĩ đến cái roi kia quất vào trên
người, đau nhức tựa như kinh mạch đứt rời, liền tính hiện tại chỉ nhìn
thấy cái roi này, Đoạn Tinh Huy cũng cảm giác cánh tay mình rất đau.
Đoạn Tinh Huy vội vàng chạy tới, ôm Nhị Nha quỳ trên mặt đất, tránh qua một bên, né được roi của Ninh Thư.
Ninh Thư nhàn nhạt mà thu hồi roi của mình, nàng đã sớm phát hiện Đoạn Tinh
Huy ở trong đám người rồi, chậc chậc, để cho nữ nhân của mình quỳ ở chỗ
này cầu tình, chính mình trốn ở một bên, này nhân phẩm Đoạn Tinh Huy a
chậc chậc.
Ninh Thư thật sự không biết đến cùng Đoạn Tinh Huy này ở đâu đáng giá để nguyên chủ chấp nhất như vậy, đoán chừng là vì không
cam lòng, trong lòng chứa hỏa khí, một hai đem người nam nhân này đoạt
lấy lại không thành, đồ vật cùng có người đoạt mới là đồ tốt.
Quan sát kỹ lưỡng, Đoạn Tinh Huy căn bản vốn cũng không phải người tốt gì.
Nhị Nha kinh ngạc mà nhìn Đoạn Tinh Huy, nước mắt ‘lách tách lách tách’
liền rơi xuống, trước mặt mọi người khó kìm lòng mà ôm lấy Đoạn Tinh
Huy.
“Thảo dân bái kiến Ân Huệ công chúa.” Đoạn Tinh Huy chắn ở trước mặt Nhị Nha, hướng Ninh Thư ôm quyền hành lễ.
Ninh Thư ‘ừ’ một tiếng, cũng không có nói gì thêm, đứng ở trên bậc thang, từ trên cao trông xuống Đoạn Tinh Huy.
Tư thế như vậy khiến cho trong lòng Đoạn Tinh Huy không được tự nhiên, mặc dù biết Ân Huệ công chúa đối với mình không còn cảm tình gì rồi, nhưng
hành động của đối phương thật sự làm cho Đoạn Tinh Huy cảm thấy trong
lòng rất không thoải mái, quả thực lúc trước Ân Huệ công chúa sẽ không
đối với hắn làm ra loại động tác mang theo khinh bỉ này.
“Công
chúa, chuyện này không liên quan đến Nhị Nha, công chúa vì sao phải ra
tay ác động như vậy, Nhị Nha là nữ tử, làm sao có thể chống lại đòn roi
của công chúa.” Nói một hồi, ngữ khí Đoạn Tinh Huy liền mang theo trách
cứ.
Ninh Thư mím môi, đột nhiên nở nụ cười, “Lớn mật, ngươi đây
là đang trách tội Bổn cung sao, lần sau lại dám đến phủ Bổn cung náo
loạn, liền cút ra khỏi kinh thành, khiến ngươi nha ở kinh thành ngốc đi
xuống, nếu có lần sau nữa…” Ninh Thư dùng roi chỉ vào Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha, “Quất khuôn mặt các ngươi thành hoa.”
“Thực đem lão
nương… Khụ, phủ công chúa của Bổn cung làm chợ bán thức ăn, mỗi ngày
chạy đến cửa của Bổn cung náo loạn.” Ninh Thư nói xong, liền nhanh chóng quất một roi trên vai Đoạn Tinh Huy.
Đoạn Tinh Huy kêu rên một
tiếng, sắc mặt trắng bệch, mà Nhị Nha trực tiếp sợ ngây người, chứng
kiến Đoạn Tinh Huy lảo đảo hai cái quỳ trên mặt đất, kêu rên một tiếng,
la lên: “Đoạn lãng, Đoạn lãng…”
Ánh mắt Nhị Nha nhìn Ninh Thư
mang theo sợ hãi, gương mặt màu đen rõ ràng thoáng cái liền biến thành
màu trắng, đẹp mắt lên không ít.
Đoạn Tinh Huy bụm lấy miệng vết
thương, thương thế của hắn mới dưỡng tốt, hiện tại lại chịu thêm một
roi, Đoạn Tinh Huy ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt Ninh Thư lãnh khốc cùng
không kiên nhẫn, trong lòng có chút run rẩy, đến lúc này, Đoạn Tinh Huy
mới thực sự minh bạch, Ân Huệ công chúa quả thực không còn là người
trước kia đối với hắn ôn nhu săn sóc nữa rồi, bây giờ toàn thân nàng đều mang theo kiêu ngạo cùng tôn quý của người hoàng tộc.
Ánh mắt
nhìn hắn xa lạ mà lạnh lùng, Đoạn Tinh Huy cảm thấy trong lòng có chút
đau đớn, đồ vật trước kia không biết quý trọng, bây giờ mất đi, khiến
người cảm thấy khó chịu lại phẫn nộ, vì cái gì công chúa lại biến thành
như vậy?