Nhà mới của Từ gia to hơn một chút so với trước đây. Vì muốn để cha mẹ
Từ gia ở thoải mái hơn, tiền bán được của nhà cũ, Ninh Thư đã thêm một
ít vào, mua được một căn nhà to hơn một chút.
Người ủy thác Từ
Văn Lãng này đối với cha mẹ của mình rất áy náy khi đã để họ phải người
đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn không thể tận hiếu với họ.
Bây giờ Ninh Thư muốn thay nguyên chủ báo hiếu.
Môi trường xung quanh của tiểu khu rất tốt, trồng rất nhiều bồn hoa, bên
cạnh còn là một hoa viên thành phố. Tiền để lo kết hôn mà Từ Văn Lãng đã tích góp bao lâu nay trong phút chốc đã ra đi một nửa.
Cha của
Từ Văn Lãng ngoài miệng thì bảo phí tiền quá nhưng khi nhìn thấy đủ loại thiết bị luyện tập thể dục, trong tiểu khu còn có các ông lão đánh cờ,
tập thể dục, trong lòng ông ấy rất thích thú.
Cả nhà cũng ổn định lại. Ninh Thư vừa ôn tập lại các bộ luật vừa bắt đầu chuẩn bị xuất
ngoại, trường học đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Điều khiến Ninh
Thư có phần thấp thỏm không yên đó là khi đến đó có thể ngôn ngữ cô
không được tốt, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Thật là đến lúc cần dùng mới biết kiến thức mình hạn hẹp. Mỗi lần như vậy đều cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Từ bây giờ cô bắt đầu học tập, rồi sẽ có một ngày có thể trở nên uyên bác, có thể giải quyết các vấn đề nhỏ một cách nhẹ nhàng.
Mẹ của Từ Văn Lãng đã làm một bữa tối thịnh soạn. Trên bàn ăn, bà liên tục gắp thức ăn cho Ninh Thư, vẻ mặt nuối tiếc, dặn dò Ninh Thư rằng: “Ra
nước ngoài phải cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, có thiếu tiền thì
gọi điện thoại về cho nhà, nếu thật sự khó khăn quá thì quay về.”
Cha của Từ Văn Lãng lại nói: “Đi nước ngoài là để tôi luyện chính mình, hãy cố gắng học hỏi.”
Ninh Thư tiếp thu lời dặn của cha mẹ Từ. Sáng sớm hôm sau, sau khi cáo biệt họ xong thì ra sân bay.
Ngồi trên máy bay, nhìn ra những đám mây ngoài cửa sổ, trong lòng Ninh Thư
rất yên bình. Lần đầu tiên trong nhiệm vụ, cô có một loại cảm giác vì
bản thân mình mà phấn đấu. Trước đây đều phải nghĩ đủ mọi cách để cố
gắng hoàn thành nhiệm vụ, trong đầu chỉ có nhiệm vụ. Nhưng bây giờ Ninh
Thư muốn để bản thân mình sống chậm rãi lại một chút, tự nâng cao chính
mình, không ngừng học tập để bồi dưỡng bản thân.
Máy bay dừng ở
thủ đô của một đất nước khác, Ninh Thư đã bắt đầu phải bận rộn học tập
làm việc. Bởi vì không được thành thạo ngôn ngữ cho lắm, nên lúc Ninh
Thư bắt đầu học tập phải khổ sở hơn. Do phản biện giữa các luật sư rất
gay gắt, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị đối phương nắm thóp. Đặc biệt là
ngữ pháp của các ngoại ngữ này còn phân trường hợp ra để nói.
Bởi vì muốn có thể mau chóng học tốt ngoại ngữ, Ninh Thư còn đến nhà hàng
làm nhân viên tạp vụ. Có thể là vì tướng mạo Từ Văn Lãng cũng đẹp trai,
nên nhà hàng đã đồng ý nhận một người Hoa như cô.
Ở trường học,
Ninh Thư vốn không hề tham gia các buổi biện hộ mô phỏng. Bởi vì cô ngay cả nói cũng không nói rõ, đi phản biện thì thật là khiến người khác chê cười.
Mỗi ngày Ninh Thư đều mệt như sắp chết. Nếu như không phải là vì mỗi ngày có luyện tập Tuyệt Thế Võ Công thì Ninh Thư đã phải bò
ra chứ đi không nổi nữa. Dù cho hằng ngày có bận cỡ nào, cô đều phải
luyện tập Tuyệt Thế Võ Công. Xương của người Hoa nhỏ hơn xương cốt của
người châu Mỹ, rất dễ bị bắt nạt. Có một võ công nhất định nào đấy là
điều cần thiết, quật đối phương nằm bò ra rồi, hắn mới không dám tới
chọc bạn nữa.
Hơn nữa, ở một quốc gia có quyền sử dụng vũ khí,
Ninh Thư phải bảo đảm an toàn cho chính mình. Có vài người tàn nhẫn có
thể không màng bạn có vô tội hay không cũng có thể bắn chết bạn.
Nửa năm dần trôi qua, Ninh Thư đã miễn cưỡng xem như nắm vững được ngoại
ngữ, cũng dần dần bắt đầu tham gia buổi biện hộ mô phỏng. Đương nhiên là biện hộ dựa theo pháp luật của đất nước này.
Lúc mới bắt đầu, Ninh Thư thua nhiều thắng ít, chỉ có thể học hỏi từ từ.
Ninh Thư cảm thấy rằng điểm skill sau này chỉ thêm ở vào trí tuệ và vũ lực
thôi, một loạt những thứ khác trước mắt đều không màng tới.
Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ giúp người Hoa vài vụ kiện nhỏ, thù lao thu được
không nhiều nhưng điều này khiến cô ghi được chút tiếng tăm trong tầng
lớp người Hoa bình dân. Những người kiếm Ninh Thư nhờ biện hộ đều là
những người Hoa có cuộc sống khó khăn sau đó cô sẽ thu một ít tiền mang
tính tượng trưng. Đương nhiên là không thể miễn phí được.
Nếu miễn
phí rồi chỉ làm cho những người này cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Con người luôn không trân trọng những thứ bản thân dễ dàng đạt được.
Trong lòng Ninh Thư mơ hồ hiện lên một ý nghĩ. Nhưng ý nghĩ này vẫn chưa rõ ràng, cần phải lên kế hoạch cụ thể hơn.
Cùng với việc học tập càng chuyên sâu, Ninh Thư căn bản đã nắm được bí kíp
của việc biện hộ. Điều này khiến tỉ lệ thắng của cô ở các giảng đường
của các buổi biện hộ mô phỏng ngày càng cao.
Và những người Hoa
tìm Ninh Thư để đi thưa kiện cũng ngày càng nhiều lên. Thật ra những
người Hoa kiện cáo ở một quốc gia khác như thế này tỉ lệ thắng không
cao. Hơn nữa pháp luật của nước nào thì có xu hướng thiên vị công dân
nước đó. Ninh Thư chỉ có thể cố gắng hết sức giành thắng lợi trong các
vụ kiện khi chưa khai mạc phiên tòa mà đã tồn tại những bất công thiên
vị này.
Bây giờ trong đầu Ninh Thư chỉ có pháp luật, pháp luật và pháp luật, tưởng chừng như sắp bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Ninh Thư ngoài việc luyện tập Tuyệt Thế Võ Công thì đây là lần đầu tiên
nghiêm túc tập trung vào một chuyện như thế này. Trong quá trình biện
hộ, không phải chỉ cần năng lực phản ứng thăm dò nét mặt của người khác, còn phải có sự dũng cảm gan dạ. Điều quan trọng hơn đó chính là một cái tâm vững vàng, bất luận cục diện có thế nào cũng phải giữ vững lý trí
mới có thể chuyển bại thành thắng.
Ninh Thư phát hiện trong quá trình biện hộ, cô đều không cần phải lẩm nhẩm đọc Thanh Tâm chú vẫn có thể giữ nội tâm bình tĩnh.
Cùng với số lần lên tòa án của Ninh Thư ngày càng nhiều, không ít những
người bản xứ đều mời cô đi kiện cho mình, cô đều lịch sự từ chối, cô
thông thường chỉ đi kiện cho người Hoa.
Ninh Thư còn nhận được
lời mời từ Đại sứ quán, muốn cô trở thành luật sư của nơi đó, cùng với
những luật sư khác ở đó giải quyết các vụ mà những người Hoa trước đây
đã đến cầu cứu Đại sứ quán.
Ninh Thư đã vui vẻ tiếp nhận công
việc này. Làm việc dưới trướng Đại sứ quán, trên lý lịch có kinh nghiệm
của công việc này tuyệt đối là một điểm cộng sáng chói.
Vũ khí
lợi hại của quốc gia không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác. Ninh Thư không tin rằng năng lực Sở Tiêu Nhiên dù mạnh cũng có thể vượt qua được năng lực của quốc gia.
Trừ những việc đó ra, Ninh Thư đã dùng
số tiền trong tay mình đầu tư vào một nhà hàng Trung Hoa. Người đầu bếp
là một người đàn ông mà Ninh Thư đã giúp thắng trong vụ kiện. Kiện cáo
mặc dù là giành thế thắng nhưng công việc của anh ta cũng không còn nữa.
Ninh Thư bèn đầu tư cho vợ chồng anh ấy một nhà hàng Trung Hoa, làm ăn cũng
xem như thuận lợi. Lại thêm Ninh Thư là luật sư của Đại sứ quán Trung
Quốc nên nhà hàng rất ít khi có người gây rối. Có vài người dám bắt nạt
người Hoa nhưng lại không dám đường đường chính chính chiến đấu với Đại
sứ quán, chiến đấu với một quốc gia.
Lợi nhuận này đến khiến cho
Ninh Thư có tiền gửi vào thẻ và càng khiến cô vui vẻ hơn đó là tiền mỗi
lần gửi vào ngày càng nhiều. Một thời gian không lâu nữa, trong tay cô
chắc chắn có không ít tiền.
Kế hoạch của Ninh Thư vốn là hai năm thì về nước, nhưng lại kéo dài đến ba năm. Vốn liếng ở đây càng vững
chắc, về nước đối phó với Sở Tiêu Nhiên càng dễ dàng hơn.
Điều mà hiện nay Ninh Thư muốn đó chính là nỗ lực làm việc ở Đại sứ quán. Trong tình huống vô cùng bất công cô sẽ đến giúp những người Hoa đang cầu cứu và tận lực chiến thắng trong các vụ kiện.
Thời hạn ba năm vừa
đến, Ninh Thư đã cất lá thư mà Đại sứ quán gửi cho và về nước, trên mặt
thư còn có con dấu của Đại sứ quán, so với bất cứ cái gì cũng đáng tiền
hơn, biểu hiện cho sự công nhận của chính phủ đối với cô.
Xuống
máy bay, đầu tiên cô trở về nhà. Trước tiên là an ủi mẹ của Từ Văn Lãng
đang khóc một trận lâu. Sau đó là nói với cha Từ Văn Lãng đang cố gắng
kiềm nén sự kích động rằng: “Ba, con về rồi.”
“Đã trở về là tốt rồi.” Ông ấy gật đầu.
Mẹ Từ Văn Lãng đã nấu cho Ninh Thư rất nhiều món ngon, luôn nói rằng Ninh
Thư ở ngoài ăn uống cực khổ rồi, để cô ăn nhiều một chút.
Ninh
Thư đều ăn hết thức ăn mà mẹ của Từ Văn Lãng gắp cho cô. Có điều Ninh
Thư nhìn thấy sức khỏe cha mẹ Từ đều tốt, thì trong lòng cuối cùng cũng
thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù lúc gọi điện thoại, hai người luôn nói là không có chuyện gì cả. Nhưng trong lòng Ninh Thư vẫn luôn không yên tâm.