An Hựu biết nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó Minh Châu sẽ oán
trách hắn. An Hựu yêu Minh Châu, hắn muốn cho Minh Châu những thứ tốt
nhất, nhưng thân thể tàn tạ này của hắn sao vậy, trước kia hắn không như thế này.
An Hựu tìm đến rất nhiều đại phu, cũng dùng rất nhiều
thuốc, nhưng uống vào đều không có tác dụng, cho dù là thuốc của đại phu có tiếng cũng uống cả rồi, thật sự trở thành cái siêu sắc thuốc rồi,
nhưng vẫn không cải thiện được tình trạng “xuất sớm”.
Ninh Thư
lặng lẽ quan sát An Hựu uống từng bát thuốc lớn, một ngày ba bữa còn
chăm chỉ hơn ăn cơm, vẻ mặt hắn xanh mét nhìn khó coi chết đi được.
Trên mặt Ninh Thư vẫn tỏ ra đoan trang, hiền hậu nhưng trong lòng đang chống nạnh mà cười như điên.
Nhất là khi nhìn thấy An Hựu bây giờ thường xuyên ngủ trong thư phòng và
thần sắc u oán của Minh Châu, Ninh Thư chỉ cười khẩy trong lòng.
An Hựu bây giờ không thể cứ yêu nàng là “làm” nàng đến chết nữa rồi, không có cách nào khiến Minh Châu đắm chìm trong dục vọng.
Ha ha ha.
Ninh Thư vô cùng muốn vươn người một cái để diễn tả niềm vui sướng trong
lòng nhưng nghĩ cho hình tượng đoan trang của mình, Ninh Thư lại thôi.
An Hựu tuy là "hạn chế về chiều dài - khiêm tốn về chiều rộng - hạng bét
về sức bền" nhưng Minh Châu không ngờ lại mang thai thật. Thậm chí nàng
ta còn không biết mình mang thai, lúc ăn cơm nôn đến không biết trời đất là gì, sau đó mời đại phu tới, đại phu bắt mạch nói nàng đã có thai hai tháng rồi.
Lão thái thái mặc dù không ưa gì Minh Châu nhưng đứa bé trong bụng nàng tốt xấu gì cũng là cháu của bà, nhiều cháu là chuyện tốt, bà thậm chí còn lấy tiền để dành của mình ra mua rất nhiều đồ tẩm
bổ cho Minh Châu.
Lão thái thái nhìn dáng vẻ yếu ớt của Minh Châu thấy sức khỏe nàng có vẻ không tốt cho lắm, trong lòng hơi lo lắng. Bà
chỉ mong đứa bé có thể suôn sẻ ra đời.
An Hựu biết được người
mình yêu mang thai thì vô cùng phấn khích, còn vui sướng hơn lần đầu
tiên làm cha. Hắn bế Minh Châu xoay tròn hai vòng, lão thái thái bị dọa
sợ vội vàng mắng hắn thả nàng xuống.
Được tin Minh Châu có thai, An Linh Vân rất không vui. Bây giờ An Linh Vân đã không còn là người
suy nghĩ đơn giản như hồi trước, nàng nghĩ rất nhiều về đứa trẻ trong
bụng Minh Châu. Điều đầu tiên An Linh Vân nghĩ tới chính là đứa bé này
có thể sẽ đe doạ tới vị trí của ca ca nàng.
Mặc dù là con tiểu
thiếp nhưng vẫn có quyền thừa kế phủ Tướng quân, nếu là con gái thì tốt, còn nếu là con trai thì sẽ là mối đe doạ đối với ca ca.
Hơn nữa
thấy phụ thân vui mừng như vậy, trong lòng An Linh Vân không khỏi lo
lắng, chỉ e An Hựu sẽ thiên vị đệ đệ hay muội muội này bất chấp mọi quy
tắc.
Thấy mẫu thân không chút lo lắng An Linh Vân không nhịn được, hỏi: "Mẹ, người không lo lắng chút nào sao?"
"Lo cái gì chứ, có gì đáng phải lo." Ninh Thư thực ra hơi kinh ngạc Minh
Châu lại có thể mang thai, trong kịch bản nào có nói Minh Châu mang
thai.
Thực ra đứa bé này cũng không đụng chạm gì tới An Du và An Linh Vân, Ninh Thư cũng không hề quan tâm tới chuyện đứa bé.
An Linh Vân giậm chân một cái, không nói gì, dáng vẻ úp mở lại có vẻ giằng co. Ninh Thư thấy vậy nói: "Linh Vân, đứa trẻ này cũng là em con, kém
con khá nhiều tuổi, có những chuyện nên làm, có những chuyện không nên
làm, con rõ chưa?"
Ninh Thư thấy dáng vẻ giằng co, lưỡng lự của An Linh Vân liền nhìn ra nàng rất để bụng tới đứa trẻ trong bụng Minh Châu.
Cảm giác đứa bé không phải em ruột thật là khó nói, An Linh Vân nghe được
những lời này của Ninh Thư, thở dài ra một hơi, nói: "Mẹ, con biết
rồi."
An Linh Vân về bản chất là người lương thiện.
Có thể tranh giành những thứ mình muốn nhưng điều kiện tiên quyết là không được phép làm hại đến người khác.
Minh Châu mang thai khiến An Hựu rất phấn khởi. Hắn sắp có con với Minh
Châu, quan trọng hơn là một thời gian dài tới đây sẽ không phải lăn
giường với Minh Châu. Nói thật lòng, hiện tại An Hựu hơi hoảng sợ trước
sự quấn quýt của Minh Châu, hắn sợ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của
nàng.
An Hựu bây giờ muốn nhân lúc Minh Châu mang thai, điều
dưỡng thân thể của mình thật tốt, sau đó sẽ cho Minh Châu một An Hựu
hoàn toàn mới.Minh Châu mang thai nên có phần yếu ớt, cộng thêm cơ thể
có chút suy nhược, ăn gì nôn nấy, lúc nào cũng nắm tay lại thành quyền,
hờn dỗi đánh lên người An Hựu. An Hựu chỉ cười để cho Minh Châu mặc sức
đánh.
Điều đó khiến Minh Châu vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Ninh Thư không để ý đến hai người quấn quýt lấy nhau kia, cho gọi An Du từ quân đội ở Lợi Châu trở về.
Nói là tìm được cho hắn một mối hôn sự, gọi hắn trở về xem mặt.
An Du hào hứng trở về nhà, sau đó bắt gặp cha mình đỡ Quận chúa Minh Châu
trong hoa viên, mà Quận chúa Minh Châu lại đang một tay ôm bụng.
An Du nhất thời sững sờ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cha hắn với Quận chúa Minh Châu sao lại thân mật như vậy?
À ừm... Ai đó có thể nói cho hắn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Lão thái thái sau bao nhiêu ngày tháng mới nhìn thấy cháu trai, hơn thế
trong khoảng thời gian ấy, phủ Tướng quân xảy ra nhiều chuyện như vậy,
vừa nhác thấy An Du, lão thái thái đã bật khóc.
Ninh Thư nhìn An Du thấy cả người hắn đã thay đổi rất nhiều, đen hơn, hơn nữa trên mặt
còn có một vết sẹo đã mờ. Không chỉ có vậy, xem ra thân hình cũng cao
lớn hơn trước, cả người tràn đầy nhuệ khí.
Thực sự là thay đổi không ít.
An Du thắc mắc chuyện của An Hựu và Quận chúa Minh Châu, đặc biệt là hắn trở về mà cha hắn lại không hỏi lấy một tiếng.
An Du hỏi muội muội chuyện của cha hắn và Quận chúa Minh Châu.
An Linh Vân bây giờ vô cùng căm ghét Quận chúa Minh Châu, nghe thấy ca ca
còn gọi tiểu thiếp thấp hèn kia là Quận chúa, lập tức phỉ nhổ một cái,
nói: "Nàng ta bây giờ chẳng còn là Quận chúa gì hết, chỉ là một tiểu
thiếp mà thôi."
Sau đó An Linh Vân bèn đem chuyện Minh Châu chạy
trốn ra chiến trường và những chuyện xảy ra giữa hai người kia kể cho ca ca nghe, còn nói thêm bây giờ Minh Châu đã có thai được hai tháng.
An Du nghe xong, cả người như muốn phát điên. Hình tượng người con gái
thùy mị như nước trong lòng hắn bỗng chốc tan thành mây khói, trong nháy mắt trở thành tiểu thiếp của cha hắn, tới đây còn sắp sinh ra một đứa
bé.
An Du mím môi một cái, trong bụng thở dài một hơi, lao ra
chiến trường là cái loại dũng cảm gì, nếu như nàng ta chạy tới quân đội ở Lợi Châu, nhất định sẽ bị mấy tên lính già hung hãn lôi vào trong doanh trướng biến thành kĩ nữ trong quân đội.
Trong khoảng thời gian ở Lợi Châu này, An Du nếm trải muôn vàn đắng cay, nơi đó không nói lý lẽ, không có đúng sai, chính nghĩa, chỉ có nắm đấm và sự trải đời.
Thời gian đầu mới tới, hắn không phục, trong lúc nói lý bị người ta đánh ngã sõng xoài trên mặt đất, lúc ngã xuống còn bị những người xung quanh
giẫm đạp lên. Vết sẹo trên mặt hắn là trong lúc diệt phiến loạn bị bọn
cướp làm bị thương.
Một đao kia thiếu chút nữa đã lấy mạng của
hắn. Lúc đó, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Minh Châu, nhưng không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như bây giờ.
An Du chỉ cảm thấy hết sức hoang đường.
Ninh Thư gọi An Du tới trước mặt, nói: "Ta và bà nội đã xem cho con một nữ tử, kêu con trở về gặp mặt."
An Du nhìn mẫu thân điềm tĩnh nói chuyện với mình, một chút đau lòng cũng
không thể hiện ra, thậm chí trong lúc phủ Tướng quân lâm vào khủng hoảng còn có thể đứng ra như vậy.
"Mẹ, xin người cứ làm chủ." An Du có chút rã rời: "Chỉ cần nữ tử có thể lo liệu việc nhà chu toàn giống như người là được."
Ninh Thư thấy bộ dạng này An Du, liền hỏi thẳng: "Con vẫn chưa quên được Minh Châu?"