Quận chúa Minh Châu ở trong cung đợi thiên thần của nàng xuất hiện, nàng cảm thấy hoàng cung này quá ngột ngạt, người người đều lạnh lùng vô
tình, không ấm áp như ở phủ Tướng quân.
Quận chúa Minh Châu nhớ
An Hựu da diết nhưng Thái hậu bắt nàng ở Phật đường cầu phúc, không cho
nàng ra ngoài, cũng không được trở về phủ Tướng quân khiến nàng vô cùng
đau khổ.
Mỗi khi có cung nữ đến Phật đường đưa thức ăn, Quận chúa Minh Châu đều dập đầu mà khổ sở van nài:
"Cầu xin ngươi để ta ra ngoài gặp An Hựu."
"Ta cho ngươi tiền, có thể để ta ra ngoài không?"
"Ta muốn đi tìm đệ đệ của ta, hắn ở đâu, không có ta ở bên cạnh, hắn sẽ rất đau lòng."
Chứng kiến một quận chúa dập đầu quỳ trước mặt mình, các tiểu cung nữ thật sự bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu, cũng lập tức quỳ xuống dập đầu
theo để Quận chúa không làm khó các nàng.
Nhưng một thời gian dài diễn ra tình cảnh này, các cung nữ đã quen với cảnh Quận chúa Minh Châu vừa quỳ lạy vừa dập đầu nên trong mắt các nàng thậm chí còn hiện lên
nét khinh thường.
Nàng ta là Quận chúa mà lại dập đầu với nô tì,
mở miệng đều là An tướng quân, An tướng quân, luôn miệng gọi tên một nam nhân thật là không biết xấu hổ.
Rõ ràng đệ đệ của nàng ở trong
cung rất tốt mà làm như đệ đệ xảy ra chuyện gì rồi, cứ làm như hoàng
cung này là một nơi kinh khủng, đáng sợ lắm.
Thái hậu để Quận
chúa Minh Châu ở Phật đường thay bà cầu phúc cho phụ mẫu nàng cùng các
thành viên trong dòng họ đã khuất nhưng nàng quận chúa này lại cả ngày
khóc lóc, ôm ngực tỏ vẻ quá sức đau lòng khiến Thái hậu vô cùng phiền
não.
Trước đây, Thái hậu chưa từng tiếp xúc với Quận chúa Minh
Châu, từ Vân Châu tới kinh thành, gặp gỡ ngắn ngủi, nàng liền được đóng
gói đưa đến phủ Tướng quân.
Nên Quận chúa Minh Châu mỗi lần thấy Thái hậu thì quỳ phục xuống đất, sau đó liên tục dập đầu, cũng không sợ đau, tiếp đó lại hai mắt đẫm lệ nói cái gì mà Thái hậu nương nương,
người nhân từ, cao quý, ôn hòa như vậy chắc hẳn cũng trải qua một thời
yêu đương khắc cốt ghi tâm bla bla bla, sau đó bày ra vẻ mặt đau khổ,
nước mắt ngắn nước mắt dài, khóc lóc đòi đi tìm An tướng quân.
Bệnh tim của Thái hậu sắp bị Minh Châu làm cho phát tác đến nơi, đặc biệt
mỗi lần Minh Châu nói chuyện với bà đều lôi kéo vạt váy, ngước đầu trông lên với dáng vẻ hèn mọn đến cực điểm, tưởng như chỉ cần nói hơi nặng
lời một chút, Quận chúa Minh Châu sẽ òa khóc ngay.
Một chút uy
nghi của hoàng gia cũng không có thật khiến Thái hậu giận sôi người,
thẳng tay nhốt Minh Châu vào Phật đường, nếu còn tiếp tục nghe Minh Châu luôn miệng An Hựu, An Hựu, Thái hậu có lẽ sẽ giết sạch phủ Tướng quân
mất.
Ninh Thư và lão thái thái bị truyền tiến cung, vừa thỉnh an xong thì nghe một tràng gào rít của Thái hậu, trách mắng và giáng tội
Ninh Thư và lão thái thái.
Lão thái thái và Ninh Thư phủ phục
trên mặt đất, cả người lão thái thái đều phát run, khóe mắt Ninh Thư
liếc thấy trên trán bà đã nhễ nhại mồ hôi.
Ninh Thư mím chặt môi
không lên tiếng, phủ phục trên mặt đất nghe được ý tứ của Thái hậu chính là An Hựu cố tình dụ dỗ Quận chúa Minh Châu hòng đạt được ý đồ dựa thế
quyền quý.
Mồ hôi trên trán lão thái thái tuôn ra càng nhiều,
lưng áo phía sau đều ướt sũng. Đợi đến khi Thái hậu nói xong, Ninh Thư
mới mở miệng: "Thái hậu nương nương thứ tội, kể từ khi Quận chúa Minh
Châu đến phủ Tướng quân, thần phụ coi Quận chúa như con gái của mình,
phu quân lại càng lấy lễ nghĩa đối đãi với Quận chúa. Có lẽ Quận chúa
Minh Châu mới mất đi phụ thân, cộng thêm được An Hựu cứu nên nàng có
chút nương tựa vào An Hựu nhưng An Hựu tuyệt đối không có ý đồ phản
nghịch to gan như vậy."
Thái hậu cũng bị bộ dạng khóc lóc sướt
mướt của Quận chúa Minh Châu làm cho tức muốn chết, bây giờ sau khi được xả một trận, nhìn lão thái thái dập đầu quỳ lạy trên mặt đất lại thấy
tội nghiệp, hơn nữa An Hựu vì quốc gia chinh chiến nên thấy không thể
lạnh nhạt với thần tử, Thái hậu bèn nói: "Hi vọng là như vậy, sau khi
Quận chúa Minh Châu bỏ tang phục, ta sẽ ban hôn cho Quận chúa."
Thái hậu một tay xoa trán, tay khác phất một cái ra hiệu cho Ninh Thư và lão thái thái lui xuống. Ninh Thư dìu lão thái thái ra khỏi hoàng cung.
Lúc lên xe ngựa, người lão thái thái loạng choạng, may có Ninh Thư đỡ kịp bằng không bà đã ngã xuống khỏi xe rồi.
Trở về phủ Tướng quân, lão thái thái về nghỉ ngơi trước, sau đó liền ngã
bệnh. Lần ngã bệnh này rất có khả năng không gượng dậy nổi. Lúc này An
Hựu mới nhớ tới mẹ mình, quỳ trước mặt lão thái thái khóc lóc ăn năn.
Lão thái thái thẳng thắn nói: "Thái hậu sẽ không đồng ý chuyện của các con, sau khi Quận chúa Minh Châu bỏ tang phục, Thái hậu sẽ chỉ hôn cho nàng. Thái hậu cho rằng con dụ dỗ Quận chúa Minh Châu, cả phủ Tướng quân đều
sẽ bị giáng tội."
"Không, con và Quận chúa Minh Châu là thật lòng yêu nhau, nàng phải gả cho người khác ư?" Ánh mắt An Hựu đăm chiêu.
Lão thái thái sắc mặt tái xanh, vì ngã bệnh mà sắc mặt càng thêm trầm
trọng: "Ta có chết cũng không tác thành cho hai người các ngươi, trừ phi ta chết."
Vẻ mặt An Hựu đau khổ khôn xiết, hai mắt hắn đỏ ngầu, thở dốc từng hơi, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Minh Châu, Minh Châu nàng
ấy... sống có tốt không?"
"Tất nhiên là tốt rồi, nàng ta vốn là Quận chúa sống trong nhung lụa." Lão thái thái nén giận nói.
Ninh Thư giống như một người ngoài cuộc ở bên cạnh chứng kiến phu quân của
mình vì một nữ nhân khác mà đau khổ, bất lực vì cầu mà không được.
Ây nha, thấy ngươi đau khổ ta lại vô cùng sung sướng, hả hê.
An Hựu quỳ gối trước mặt lão thái thái, nói: "Con sẽ từ bỏ Quận chúa Minh Châu."
Lão thái thái thả lỏng nét mặt, cả người nhẹ nhõm hẳn lên, từ từ đi vào giấc ngủ.
Ninh Thư cùng An Hựu ra khỏi căn phòng, An Hựu đi ở phía trước bỗng dừng
bước, quay đầu lại nhìn Ninh Thư nói: "Như vậy nàng đã vừa lòng chưa?"
Ninh Thư thiếu chút nữa cười rộ lên, đoan trang đáp lại: "Phu quân, thiếp
không biết chàng đang nói gì? Thiếp chẳng có gì không vừa lòng. Thiếp
chỉ cầu mong có thể yên ổn sống qua ngày, cầu mong phủ Tướng quân yên
ổn, các con bình an vô sự, mong một chốn yên thận gửi phận mà thôi."
An Hựu hừ lạnh một tiếng, không nói gì, xoay người bỏ đi, từ đó về sau không hề bước chân đến nơi ở của Ninh Thư.
Ninh Thư đi thăm An Linh Vân đang bị ốm, An Linh Vân vẫn còn đang ủ rũ, thấy Ninh Thư đến liền kêu một tiếng “mẹ”, Ninh Thư căn dặn nàng nghỉ ngơi
cho tốt.
Ngày hôm sau, An Hựu tuyên bố hắn muốn ra trận, lão thái thái thở dài một hơi, không nói gì, tức là đồng ý.
Ninh Thư lại lườm hắn một cái, lúc này lại muốn ra trận, rõ ràng là muốn
trốn tránh chuyện tình cảm, đi đánh trận mà trong lòng không vững vàng,
trên chiến trường mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, một An Hựu không lý
trí sao có tư cách đánh trận.
Đây chính là vô trách nhiệm với
tướng sĩ, với quốc gia. Ninh Thư đã từng đánh trận, cô hiểu quá rõ tướng soái một quân có ảnh hưởng thế nào trên chiến trường, chẳng trách cuối
cùng An Hựu lại thua trận.
An Hựu báo với người trong nhà một
tiếng, ngày hôm sau liền mau chóng nhổ trại xuất chinh. Ninh Thư đi tiễn An Hựu, thấy hắn mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa, anh dũng phi phàm.
Khó trách Quận chúa Minh Châu luôn miệng ca ngợi hắn là thiên thần, là chúa tể. Dáng vẻ này của An Hựu quả thực khiến lòng người say mê.