Ninh Thư bắt đầu cuộc sống dưỡng bệnh, lão thái thái gọi đại phu đến cho xem bệnh cho Ninh Thư, đại phu bắt mạch nói là tâm mạch bị tổn hại,
trong lòng buồn phiền, nhiều tâm sự.
Nói trắng ra, chính là suy nghĩ nhiều quá.
Lão thái thái đến thăm Ninh Thư, Ninh Thư liền nói với lão thái thái: "Mẹ,
không biết vì sao, lần này con luôn có một loại cảm giác xấu, trước đây
chưa từng có, mẹ, có phải An Hựu xảy ra chuyện gì rồi không."
Thẩm thị chống quải trượng: "Có thể xảy ra chuyện gì được chứ, An Hựu có
chuyện lớn gì là chưa từng trải qua đâu, đây chỉ là một đám loạn dân, là một bọn loạn dân nhân cơ hội tác loạn, có thể có chuyện gì được chứ?"
Ninh Thư nhìn thấy trên trán lão thái thái có vẻ tiều tụy, phỏng chừng là do quản lý hậu trạch ở phủ Tướng quân, còn phải dạy dỗ An Linh Vân mọi
việc quản gia.
Nghe được lời giáo huấn của lão thái thái, Ninh Thư lập tức nói: "Vâng, mẹ, là con dâu suy nghĩ nhiều rồi."
Lão thái thái thấy sắc mặt của Ninh Thư đã ngả vàng, cả người đều là dáng
vẻ ốm yếu, cũng thực sự không muốn để cô dậy quản lý hậu trạch.
Mà An Linh Vân bị lão thái thái ép đi học quản lý chuyện hậu trạch quả
thực tay chân đã luống cuống hết cả lên, chạy tới tìm Ninh Thư, khóc lóc kể lể với Ninh Thư: "Mẹ, người nhanh nhanh khỏe lại đi, con thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi."
Ninh Thư đưa tay ra xoa đầu An Linh
Vân, vừa cười vừa nói: "Con là con gái của ta, mẹ có thể, con cũng có
thể, trước đây khi mẹ mới vừa học cũng như vậy, bị bà ngoại con răn dạy
đến mức muốn khóc, con xem hiện tại không phải mẹ cũng làm rất tốt
sao?"
Xuất phát từ ý nghĩ gì mới có thể nói mẫu thân của mình độc ác, nguyên chủ điên cuồng như vậy, không phải vì các người sao?
Tình cảm giữa Ninh Thư và hai đứa con không thể nói là tình mẫu tử, hoàn
toàn là hai con người ăn cháo đá bát, vất vả sinh thành, vất vả dưỡng
dục, không có chồng bên cạnh, trên phải hầu hạ mẹ chồng, dưới phải chăm
sóc hai đứa trẻ.
Cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi hai câu của
Quận chúa Minh Châu, Minh Châu là một người đơn thuần tốt đẹp, hay là
cảm thấy dáng vẻ điên cuồng của nguyên chủ khiến bọn họ thấy mất mặt?
Có là quạ còn biết phụng dưỡng cha mẹ.
An Linh Vân đáng thương, đôi mắt ầng ậc nước, nhưng trong mắt Ninh Thư lại là một sự lạnh nhạt, vẻ mặt là sự yêu thương và trêu đùa: "Nhưng Linh
Vân là đại cô nương, cũng không thể khóc nha, tuy bây giờ chịu khổ,
nhưng vẫn tốt hơn sau ngày chịu khổ bên nhà chồng."
An Linh Vân bĩu môi, cong người vào lòng Ninh Thư, làm nũng nói: "Mẹ, con vẫn muốn ở bên cạnh mẹ."
Ninh Thư cười: "Làm gì có con gái nhà ai ở mãi trong nhà chứ."
An Linh Vân thấy Ninh Thư không ý kiến gì, chỉ có thể tiếp tục học tập
quản gia, chỉ là tuổi còn nhỏ, tay chân luống cuống, khiến cho hạ nhân
trong phủ Tướng quân cũng náo loạn lên theo, trước đây đều biết bản thân mình nên làm gì, nhưng An Linh Vân tiếp nhận, đối mặt với phủ Tướng
quân khổng lồ, hoàn toàn ngơ ngác.
Thẩm thị đã lớn tuổi rồi, lại
nhìn thấy An Linh Vân lộn xộn như vậy, chỉ có thể lấy lại tinh thần tới
quản lý, khiến tinh thần của Thẩm thị không được tốt như trước đây.
Ngay cả An Du cũng tới than phiền với Ninh Thư, nói y phục của mình còn chưa được ủi đã đưa tới, thậm chí có lúc ngay cả ngụm nước cũng không uống
nổi.
Ninh Thư nhìn đứa con này, lông mày anh tuấn, vẻ ngoài giống An Hựu, giữa hai lông mày mang theo sự non nớt, con trai 17 tuổi ở thời cổ đại phải gánh vác mọi chuyện rồi, mà An Du lại không có việc gì làm, mỗi ngày đều an nhàn luyện công.
Tỏ tình bị Quận chúa Minh Châu
cự tuyệt, khi đau khổ đã kết bạn với kẻ xấu, dính vào bài bạc nghiện
ngập, sau lại còn trộm tiền của nguyên chủ đi đánh cược.
Lại là một đứa trẻ được nuông chiều đến hư mà.
Đối mặt với lời than vãn của An Du, Ninh Thư chỉ nói: "Muội muội của con
chỉ lo liệu chuyện gia đình, có một số chuyện làm chưa được tốt, con nên tha thứ cho nó."
"Mẹ, thân thể của mẹ đã khá hơn chút nào chưa?" An Du hỏi Ninh Thư, Ninh Thư nói: "Mẹ không sao, con không cần lo lắng."
Ninh Thư nhìn bóng lưng của An Du, đứa nào cũng được bao bọc trong hũ mật, bà đây phải hầu hạ các ngươi sao, đừng có mơ.
Châu nhi đi tới, vẻ mặt vui mừng nói với Ninh Thư: "Phu nhân, Tướng quân đã chiến thắng trở về rồi."
Trên mặt Ninh Thư lộ vẻ vui mừng, liền vội vã nói: "Giúp ta rửa mặt chải đầu đi." "Vâng." Châu nhi lên tiếng rồi bắt đầu vội vàng giúp Ninh Thư mặc quần áo tắm rửa trang điểm.
Khi tới cửa phủ Tướng quân, lão thái thái đã đứng chờ, trên mặt lão thái
thái cũng mang theo sự vui sướng, nhìn thấy sắc mặt Ninh Thư đã khá hơn
một chút, nói: "Nhìn đi, ta nói Hữu nhi không sao mà."
Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Phu quân trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Mẹ chồng nàng dâu cùng hai đứa con còn có nô bộc trong phủ Tướng quân đứng chờ ở cửa.
Ninh Thư nhìn về phía hoàng cung, hiện tại An Hựu và Quận chúa Minh Châu
đang ở hoàng cung rồi, Hoàng thái hậu rất yêu quý hai chị em họ, sắp xếp nơi ở cho hai chị em họ.
Trên đường An Hựu gặp Quận chúa Minh
Châu yếu đuối không nơi nương tựa, cảm thấy bản thân mình không thể đổ
trách nhiệm cho người khác, khẩn cầu Thái hậu cho Quận chúa và Thế tử
tạm thời ở tại phủ Tướng quân.
Ninh Thư quả thực muốn phun máu,
đây rốt cuộc là loại kịch bản gì vậy, Thái hậu nhà người ta làm sao có
thể yên tâm với một quận chúa hoàng gia chưa lập gia đình, hơn nữa lại
là người vẫn còn thời hạn để tang.
Chính là để tiện cho An Hựu và Quận chúa Minh Châu tằng tịu với nhau sao?
Hơn nữa dọc theo đường đi từ Vân Châu đến kinh thành, hai người đều cưỡi
chung một con ngựa, An Hựu vô cùng ngay thẳng, bởi vì hắn đối đãi với
Quận chúa Minh Châu chỉ là tình phụ tử.
Ninh Thư đối với chuyện
này cười ha ha một tiếng, dọc đường đi ôm ôm ấp ấp, Quận chúa Minh Châu
thường ngây ngốc nhìn nam nhân có thể coi như cha mình này.
Kịch bản này khiến Ninh Thư buồn nôn.
Đây chính là kịch bản ca ngợi con giáp thứ 13 mà.
Đừng nói cái gì mà nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp, An Hựu đã hứa hẹn với
nguyên chủ Vệ Lệnh Nhàn rằng cả đời này sẽ chỉ sống một chồng một vợ
thôi, tưởng rằng có thể giữ vững mối quan hệ của hai người, nhưng trên
trời lại rơi xuống một Quận chúa Minh Châu.
Quận chúa Minh Châu này chính là kẻ thứ ba.
Từ khi Quận chúa Minh Châu đến đã mang tới biết bao sóng to gió lớn cho
phủ Tướng quân, nàng và An Hựu không kiềm hãm được tình yêu đích thực
làm tổn thương mọi người.
An Hựu cho rằng không bỏ rơi Vệ Lệnh
Nhàn, lại nạp thêm Quận chúa Minh Châu, là kết quả tốt nhất, nhưng lại
là sự tổn thương đối với cả hai người con gái.
Rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Quận chúa Minh Châu - người hội tụ tất cả vẻ hoàn mỹ.
Ninh Thư cười híp mắt, nhìn mây đen tập hợp lại nơi chân trời, xem ra chắc
sắp mưa rồi, lúc này tâm trạng của Ninh Thư giống như đám mây đen kia.
“Lộc cộc lộc cộc” tiếng vó ngựa từ một nơi không xa truyền đến, tinh thần
mọi người chấn động, Ninh Thư nhìn sang, cũng phải giật mình.
Bởi vì mẹ nó cái mà cô nhìn thấy là An Hựu và Quận chúa Minh Châu vẫn cưỡi
chung một con ngựa, giữa ban ngày ban mặt, ở Vân Châu thì không sao cả,
nhưng ở kinh thành, Ninh Thư thực sự nghĩ không ra vì sao hai người này
lại có thể thản nhiên như thế?
Phóng đại kịch bản lên để xóa bỏ những thứ khác sao? Đây là cổ đại nghiêm khắc cơ mà.
Tất cả kịch bản đều tập trung ở phủ Tướng quân, những người khác đều bị mờ nhạt hóa sao?
An Du và An Linh Vân ngược lại không chú ý đến nữ nhân mà cha của chúng
đang ôm chặt trong lòng, nhưng lão thái thái nhìn thấy cảnh này, đầu
tiên liếc mắt nhìn Ninh Thư, cho Ninh Thư một cái gật đầu khẳng định.
Là đang an ủi Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy lão thái thái này mới là người lợi hại nhất trong hậu viện của phủ Tướng quân, chồng mất sớm, để con trai An Hựu làm vẻ vang gia
môn, khiến con cung kính hiếu thuận với mình.
Ánh mắt vừa rồi, thật khiến người ta cảm động, có cảm giác như mẹ chồng đang hướng về mình vậy.