Nghe thấy Ninh Thư uyển chuyển đuổi khách, Lý Ôn híp híp con ngươi thâm
thúy, nhàn nhạt nói: “Trẫm sẽ đi, hảo hảo dưỡng thân thể, không có Đoạn
Tinh Huy, còn có những nam nhân khác.”
Ở bên trong cốt truyện Lý
Ôn cũng nói như vậy, nhưng Ân Huệ công chúa lại nói thế giới này chỉ có
một Đoạn Tinh Huy, đem Lý Ôn nghẹn họng.
Đương nhiên Ninh Thư sẽ
không nói như thế, chọc Lý Ôn phiền chán, liền trực tiếp cho nàng đi hòa thân, muốn khóc cũng không biết tìm nơi nào để khóc.
Trên mặt
Ninh Thư nén không được lộ ra vẻ bi thương, hướng Lý Ôn cung kính nói:
“Hoàng huynh, hiện tại đầu óc Ân Huệ rất loạn, bây giờ cái gì Ân Huệ
cũng không suy nghĩ nổi.”
Nghe vậy, đôi mắt Lý Ôn híp lại, không
biết vì gì, mỗi lần chứng kiến động tác híp con ngươi lại của Lý Ôn,
Ninh Thư đều có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía, nàng đã cố hết sức bắt chước biểu tình cùng thói quen của nguyên chủ, chẳng lẽ kỹ thuật diễn
của nàng cặn bã như vậy sao.
Lý Ôn gật gật đầu, từ trên cao mà
nhìn xuống quan sát Ninh Thư, nói: “Có cần cái gì, ta bảo Hoàng tẩu
ngươi đem tới.”, sau đó lại dặn dò hai cung nữ bên cạnh, “Hảo hảo hầu hạ công chúa.”
“Ân.” Hai nha đầu cùng kêu lên đáp lời, chỉ là đôi
mắt của Diệu Tình đã dính trên người Lý Ôn, thẳng đến khi Lý Ôn ra khỏi
Lan Uyển điện mới chịu thu hồi ánh mắt, Ninh Thư ở bên cạnh trông thấy,
lắc lắc đầu.
Cũng là nguyên chủ đối với hai cung nữ thiếp thân
bên cạnh mình không để ý, cũng không biết một người ưa thích đại ca
mình, một người ưa thích trượng phu tương lai của mình.
Cảm thấy quá khổ bức.
Những ngày tiếp theo, Ninh Thư an an ổn ổn trải qua sinh hoạt điều dưỡng thân thể, bất quá lúc này Ninh Thư mới rõ ràng thấy được đến cùng nguyên chủ có bao nhiêu được sủng ái.
Mỗi ngày đều có phi tử đến thăm bệnh, lễ vật mỗi ngày được biếu tặng đều là dùng cái sọt để đựng, có một ít
châu báu quý hiếm, còn có phi tử tự mình thêu khăn, hoặc chính là giầy,
dù sao là đủ loại đồ vật.
Đương nhiên Ninh Thư sẽ không gặp những người này, thân thể không tốt, nàng cũng sẽ không chống gượng đi gặp
những người này, dù sao nữ nhân trong hậu cung thật sự quá nhiều, dàn
hậu cung oanh oanh yến yến của hoàng đế bệ hạ nàng căn bản là không biết con mẹ nó a.
Ninh Thư nhìn thấy Diệu Tình cùng Nguyên đông đều
là một vẻ mặt tập mãi thành thói quen, ẩn ẩn còn mang theo sự khinh bỉ
đối với mấy phi tử này, chỉ là hai cung nữ, cư nhiên dám khinh thường
phi tử có phẩm cấp, Ninh Thư đã biết rõ nguyên chủ đối đãi với những phi tử này là cái thái độ gì rồi, phỏng chừng cũng nhìn không vừa mắt a.
“Công chúa, nô tỳ đều mang những vật này vào kho a.” Diệu Tinh hướng Ninh Thư nói, nhìn thoáng qua biểu tình của Ninh Thư, do dự một chút, “Công
chúa, những người này chỉ muốn lợi dụng công của để gặp được Hoàng
Thượng, lợi dụng sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho công chúa để lấy
được sự sủng ái của Hoàng Thượng.”
Nguyên chủ cùng Ninh Thư đều
minh bạch chuyện này, không cần mỗi ngày cung nữ cứ nhắc mãi như vậy,
nguyên chủ Ân Huệ công chúa lại cho rằng Diệu Tình là có ý tốt, bởi vì
trong lòng nguyên chủ chính là nghĩ như thế.
Diệu Tình yêu thích
Lý Ôn, bởi vì là người bên cạnh nguyên chủ, cơ hội Diệu Tình nhìn thấy
hoàng đế so với đại đa số phi tần hậu cung muốn gặp hoàng đế khả năng
cao hơn gấp nhiều lần.
Diệu Tình nói như vậy, chẳng qua là trong lòng không ngờ, hơn nữa ghen ghét những phi tử này mà thôi,
Ninh Thư nhàn nhạt nhìn nàng một cái, cũng không có giống như thường ngày
hùa theo nàng ta, mỗi lần nguyên chủ nghe Diệu Tình nói như thế, đều rất tức giận, tức giận những nữ nhân này lợi dụng mình.
Diệu Tình thấy công chúa không có phản ứng với mình, trong lòng cứng lại, đem đồ đạc cất vào nhà kho.
Ninh Thư xem Diệu Tình thức thời như vậy, dù sao cũng là nữ nhân trong nội
cung, đều không tầm thường a, đổi lại là những người khác chắc còn sẽ
tiếp tục châm ngòi ly gián, nhưng Diệu Tinh lại biết khó mà lui.
Ninh Thư cảm thấy nói nguyên chủ đơn thuần cũng không hẳn đơn thuần, từ con
đường đoạt ngôi đi lên, vì Lý Ôn xung phong dẫn đầu giải quyết sự tình,
gặp phải chuyện hắc ám cũng không ít, nhưng mà nói ngu xuẩn cũng coi như ngu xuẩn, đối với nữ nhân hậu cung, cơ bản nàng đều đắc tội hết rồi.
Nói cho cùng vẫn là do tính tình kiêu ngạo, xem thường những nữ nhân hậu
cung này dựa vào nam nhân mà thôi, thế cho nên thời điểm hòa thân, không ai đứng ra thay nàng nói giúp một lời, toàn bộ đều đồng ý để cho nàng
đi hòa thân, nhân duyên kém thành như thế cũng là quá tệ đi.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, nói: “Đem những thứ này đều ký sổ đi, sau đó dựa theo quy cách bình thường mà đáp lễ.”
Diệu Tình cùng Nguyên Đông đang thu dọn đồ đạc đồng thời sững sờ, bởi vì
công chúa nhận lễ vật chưa bao giờ đáp lễ, hiện tại đột nhiên muốn trả
lễ, khiến cho Diệu Tình cùng Nguyên Đông có chút không kịp phản ứng,
nhưng hai người dù gì cũng là Đại cung nữ, thoáng ngu ngơ một chút liền
kịp phản ứng trở lại.
Quan hệ giữa người với người chính là có
qua có lại, nguyên chủ chỉ lấy đồ đạc như thế, không chịu đáp lễ, chính
là biểu thị chính mình không muốn cùng đám nữ nhân này lui tới, liền đắc tội với rất nhiều người a.
Cũng là quá tùy hứng, nữ nhân trong
hậu cung cắn răng nguyền rủa, nhưng lại không có cách nào bắt được
nguyên chủ, tường đổ mọi người đẩy, nguyên chủ rơi xuống kết cục như
vậy, làm sao không hả hê cho được.
“Công chúa, thật sự muốn đáp lễ?” Diệu Tình hỏi, “Đây là cho các nàng thể diện sao.”
Ninh Thư nhìn nàng một cái không nói gì, nhưng lại khiến cho lòng Diệu Tình
có chút bất an, trước đây nàng cùng Nguyên Đông nhìn thấy nội tâm công
chúa hoàn toàn bi thương, nhưng là hiện tại công chúa tỉnh táo lại khiến cho người sợ hãi, chắc không phải là bị kích thích điên rồi a.
Đương nhiên ý niệm như vậy chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, tuy hai cung nữ
không muốn, nhưng động tác vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh liền gửi đáp lễ cho tất cả các cung.
Đám phi tần đối với đáp lễ của Ân Huệ công
chúa, cảm thấy kinh ngạc cùng chấn động, tạm thời không đề cập đến các
loại tâm tư phức tạp đi.
Ninh Thư suy nghĩ chính mình nên hay
không đi tìm Đoạn Tinh Huy, ý nghĩ này chỉ mới ngoi lên đã bị Ninh Thư
phủ nhận, chối bỏ rồi, vào lúc này có lẽ Đoạn Tinh Huy đã được Nhị Nha
cứu giúp rồi, nàng đi thì làm được cái gì, hơn nữa, một công chúa muốn
đi xa, phải có nghi thức uy nghiêm, sau đó dây dưa lề mề lề mà với một
đám người, coi như đến được biên quan, gái trẻ cũng trở thành gái già
rồi.
Đôi vợ chồng người ta là chân ái, vận mệnh sẽ đem hai người bọn họ trói chặt chẽ chung một chỗ đấy.
Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha là không bà mối tằng tịu với nhau đấy, Nhị Nha
chiếu cố Đoạn Tinh Huy bị thương, giữa hai người sẽ có tiếp xúc thân
thể, lâu ngày sinh tình, củi khô bốc lửa, lửa tình thiêu đốt, tóm lại
một câu là, hai người yêu nhau rồi, là chân ái.
Nhiêm vụ chính
xác là phải đợi Đoạn Tinh Huy mang theo Nhị Nha trở lại kinh thành, như
vậy trong khoảng thời gian này tốt nhất nên hảo hảo nuôi dưỡng thân thể, xoát xoát hảo cảm của hoàng đế Lý Ôn, nếu không muốn bị hòa thân thì
chính mình phải có giá trị.
Nàng có thể giúp làm chuyện gì đây,
việc bưng trà rót nước có quá nhiều người làm, xoát hảo cảm, khiến tình
cảm huynh muội trở nên sâu sắc có tác dụng cực kỳ nhỏ, nhưng thỉnh
thoảng làm coi như cũng được.
Ninh Thư nghiêm túc dưỡng bệnh,
nhưng trên mặt một chút tươi cười cũng không có, để cho Diệu Tình cùng
Nguyên Đông hầu hạ Ninh Thư kinh ngạc lại nơm nớp lo sợ.
Mỗi lần
lúc nói chuyện đều phải cẩn thận từng li từng tí, lúc này Diệu Tình
không dám ở trước mặt Ninh Thư châm ngòi, Ninh Thư phát hiện con mắt
Nguyên Đông có chút hồng, mỗi lần Ninh Thư hỏi tới, Nguyên Đông đều nói
là bị bệnh về mắt, nói là bị đau mắt.
Ninh Thư ý vị thâm trường
quan sát Diệu Tình cùng Nguyên Đông, thấy cái ánh mắt tĩnh mịch kia càng khiến hai cung nữ thấp thỏm không yên, chỉ cảm thấy ánh mắt công chúa
có thể nhìn rõ hết thảy, biết được tâm tư che giấu sâu nhất trong lòng
các nàng.
Diệu Tình cùng Nguyên Đông hầu hạ Ninh Thư ngày càng ân cần săn sóc, chu đáo để cho thời gian của Ninh Thư trôi qua hết sức
thoải mái, như thế này làm cho Ninh Thư không ngờ đấy.