Quay về với hiện tại Mạch Đóa Nhi đang chứa một bụng đầy oán hận, cảm
giác bản thân không phải như vậy, sao có thể thành bộ dạng như thế này
được.
Ngay lúc này Mạch Đóa Nhi thấy rất bất mãn với người quản
lý của mình, tại sao luôn nhận cho cô những thể loại phim kiểu này, Mạch Đóa Nhi cảm thấy người quản lý này một chút cũng không để ý đến mình,
nhưng nếu nói không chú ý, dù cô ta đến diễn vai quần chúng nhỏ cô cũng
đi cùng, có sự quan tâm đặc biệt đến cô ta, bưng trà rót nước chẳng hạn.
Nói trắng ra là, Mạch Đóa Nhi oán hận Ninh Thư không tìm cho mình tìm một vai diễn tốt hơn.
Lúc thay quần áo, Mạch Đóa Nhi thấy phần bụng và ngực của mình bị dây kim
loại thắt chặt đến bầm tím, ho khan một tiếng cũng cảm thấy hơi đau ở
phổi.
Ra khỏi phòng thay đồ, Mạch Đóa Nhi không nói câu nào với
Ninh Thư đi thẳng lên xe, Ninh Thư cười nhạt, ngồi vào vị trí của tài
xế, lái xe trở về chung cư.
Một lát sau, Mạch Đóa Nhi quay sang
Ninh Thư nói: “Chị Trần, nghe nói tối mai có một buổi dạ tiệc, em muốn
đi đến đó, ngày mai em không đến phim trường diễn nữa, hôm nay bị treo
lên như vậy, cơ thể rất khó chịu.”
Ninh Thư khá kinh ngạc nhìn Mạch Đóa Nhi hỏi: “Không phải em không thích nhất là tính huống kiểu này sao?”
Bữa tiệc tối mai chính là buổi tối Mạc Tước Phong và Mạch Đóa Nhi bắt đầu
mối quan hệ trong kịch bản. Ninh Thư chưa từng nghĩ sẽ đưa cô ta đi
cùng, hơn nữa còn chắc chắn không để cô ta xuất hiện trong bữa tiệc đó.
Ninh Thư không ngờ Mạch Đóa Nhi lại chủ động đề xuất, không biết có phải vì
không muốn diễn vai quần chúng vất vả nữa hay không, hay là qua hai ngày chịu khổ, trong lòng đã có những suy nghĩ khác, mất đi vẻ thanh cao
trước đó rồi?
Mặc kệ trong lòng Mạch Đóa Nhi rốt cuộc nghĩ như
thế nào, nhưng Ninh Thư một mực không đồng ý nói: “Em đã thấy khó chịu
trong người, tình huống như vậy không cần đi nữa, ngày mai cũng không
cần đến phim trường, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
“Chị Trần, chị có phải vẫn trách em lần trước đã gây họa cho chị không, lần này em hứa sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không mang lại phiền toái gì cho chị.” Mạch
Đóa Nhi tươi cười nói.
Ninh Thư nhíu mày: “Sao đột nhiên em lại muốn đi đến bữa tiệc này?”
“Lúc trước là do em không hiểu chuyện, chị Trần cũng vì muốn mở rộng mối
quan hệ cho em.” Mạch Đóa Nhi dùng ánh mắt trong suốt nhìn Ninh Thư, bên trong tràn đầy chân thành.
Ninh Thư phớt lờ ánh mắt của cô ta,
tôi không phải nam nhân, cô nhìn tôi như vậy cũng không có tác dụng đâu, Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Loại tiệc rượu như vậy sau này còn rất nhiều,
sức khỏe quan trọng hơn, chị đã giúp em tìm trong công ty được cái đĩa
CD về giáo trình dạy kỹ năng diễn xuất, ngày mai chị và em cùng xem.”
Mạch Đóa Nhi cảm thấy vô cùng bực bội, người quản lý này có thể nói là luôn
nghĩ cho cô ta, nhưng trong lòng chị ta sao lại khó hiểu như vậy.
Trước cô ta không muốn đi tham gia bất kỳ bữa tiệc nào, không phải chị ta cứ
bắt cô ta đi sao, bây giờ cô ta muốn đi để hiểu biết thêm về các mặt
trong xã hội, kết quả chị ta lại sống chết không cho đi, đem đủ các loại lí do ra để ngăn cô ta.
Mạch Đóa Nhi có cảm giác mình và người quản lý này quá đối lập.
Về tới chung cư, Mạch Đóa Nhi vừa tắm rửa xong đã lên giường nằm ngủ, chùm chăn kín đầu, không muốn nhìn thấy ai hết.
Ninh Thư dặn bạn ở chung của Mạch Đóa Nhi là Kiều Y: “Để ý đến Mạch Đóa Nhi một chút, hôm nay em ấy đi quay phim bị thương.”
Ninh Thư vừa dứt lời, trong phòng ngủ truyền đến giọng nói hàm chứa sự xấu
hổ của Mạch Đóa Nhi: “Không cần chăm sóc cho tôi, tôi vốn dĩ không bị
thương.”
Hiển nhiên Mạch Đóa Nhi rất tức giận Ninh Thư vì nói ra
khuyết điểm của mình trước mặt Kiều Y, mình thảm hại như vậy, cũng bị
Kiều Y biết hết rồi, Mạch Đóa Nhi cảm thấy rất mất mặt, cô ta và Kiều Y
vốn là đối thủ cạnh tranh của nhau, luôn muốn giành lấy các nguồn tài
nguyên từ tay của người quản lý.
Ninh Thư không để ý đến Mạch
Đóa Nhi đang thẹn quá hóa giận, thực lòng dặn Kiều Y chăm sóc cho Mạch
Đóa Nhi, có chuyện gì gọi điện thoại cho cô.
Từ chung cư đi ra, Ninh Thư lại vội vàng lái xe đến đón Hạ Ý đi thử vai diễn quảng cáo giày thể thao.
Chưa mất đến mười lăm phút xe đã dừng lại. Đưa Hạ Ý đến nơi thử vai, Ninh Thư cổ vũ Hạ Ý vài câu sau đó đứng chờ ở bên ngoài.
Ninh Thư có cảm giác chờ rất lâu Hạ Ý mới từ bên trong đi ra, trên mặt không có biểu cảm gì. Ninh Thư cảm thấy Hạ Ý chắc là quay không được thành
công như mong muốn.
Hạ Ý lên xe, đột nhiên quay sang phía Ninh
Thư cười tươi như hoa, hưng phấn nói: “Chị Trần, em được nhận quay quảng cáo rồi, em được nhận quay quảng cáo rồi.”
Hạ Ý rất hăng hái,
lấy tay tự đấm vào lồng ngực của mình giống người vượn, trên môi Ninh
Thư cũng nở một nụ cười, cái này nên tính là đột phá lớn nhất của Hạ Ý,
được quay quảng cáo rồi, danh tiếng của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Ninh Thư dặn dò Hạ Ý lúc không có chuyện gì làm nên tập quay quảng cáo, dùng trạng thái tốt nhất để đi quay. Ninh Thư không hiểu gì về những thứ
này, chỉ có thể để cho Hạ Ý tự mình tìm hiểu, có một số việc vốn nghệ sĩ nên tự mình nỗ lực.
Cô làm người quản lý chính vì để quản thật
tốt những người nghệ sĩ này, lấy nhiểu nguồn tài nguyên hơn từ phía công ty cho nghệ sĩ.
Trên đường về Hạ Ý mang tâm trạng vô cùng vui
vẻ, Ninh Thư ngược lại nhận được điện thoại từ Kiều Y, nói Mạch Đóa Nhi
đã ra khỏi chung cư. Kiều Y không ngăn được liền gọi điện thoại cho cô.
Hơn nữa Mạch Đóa Nhi cũng không nói là đi đâu.
Ninh Thư tắt máy, lập tức gọi ngay cho Mạch Đóa Nhi, nhưng điện thoại của Mạch Đóa Nhi cũng không liên lạc được.
Ninh Thư trong lòng sinh ra cảm giác không tốt, nam chính nữ chính sẽ có dây dưa, hiện tại Mạch Đoá Nhi này tùy tiện đi ra ngoài đi dạo một chút
cũng có thể gặp Mạc Tước Phong.
Về tới chung cư, Ninh Thư hỏi Kiều Y: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Lúc đó Mạch Đóa Nhi ngủ dậy, liền xách túi đi ra ngoài, em có hỏi muốn đi
đâu, nhưng cô ta không trả lời, em cũng không thể cản được cô ta.” Kiều Y cau mày, lại nhìn sang Ninh Thư nói: “Chị Trần, sao em có cảm giác gần
đây trạng thái của Mạch Đóa Nhi không đúng lắm.”
Trước đây Mạch
Đóa Nhi thanh cao, nhưng cũng không giống hiện tại lúc nói chuyện với cô ta giọng nói mang theo sự chua ngoa, quả thực không thể giải thích
được.
Ninh Thư không suy nghĩ nhiều, bảo Kiều Y đi cùng với mình tìm xung quanh khu chung cư, điện thoại không gọi được, tìm một vòng
cũng không thấy người, lúc trở lại chung cư thấy Mạch Đóa Nhi đang ngồi
trên ghế sofa, lấy tay chống cằm ngồi thừ người ra.
Trong thấy bộ dạng này của Mạch Đóa Nhi, Ninh Thư trong lòng cảm thấy mất hết kiên
nhẫn, chẳng lẽ cô ta không biết hành vi của mình đem đến phiền hà cho
người khác hay sao?
“Em đã đi đâu vậy, tại sao điện thoại cũng không gọi được?” Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi lạnh lùng hỏi.
Mạch Đóa Nhi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Thư, lại thấy Kiều Y đứng ngay
bên cạnh cô, Mạch Đóa Nhi trong lòng tủi thân vô cùng, thật sự rất muốn
đổi một người quản lý khác, người quản lý này thật bất công.
“Em
chỉ ra ngoài đi dạo một chút, trong chung cư quá ngột ngạt, lẽ nào em
cũng không thể đi ra ngoài sao? Em đâu phải tội phạm.” Giọng nói của
Mạch Đóa Nhi hàm chứa một tia tức giận.
Ninh Thư nói: “Chị không
nói là em không thể ra ngoài, nhưng em nên báo cho chị biết là em muốn
đi đâu, em là nghệ sĩ do chị phụ trách, chị chỉ muốn đảm bảo sự an toàn
cho em. Hơn nữa lúc ký hợp đồng, trong hợp đồng đã viết rất rõ ràng,
nghệ sĩ luôn phải giữ liên lạc, tiện thể báo tin cho người quản lý.”
Mạch Đóa Nhi hơi bực bội vò mái tóc của mình, nói: “Em chỉ đi ra ngoài một
chút, nên không muốn báo cho ai cả, đâu đến mức nghiêm trọng như vậy, em không phải là tội phạm của chị.”
Mạch Đóa Nhi đứng lên, chuẩn bị trở về phòng của mình, nhưng lúc đi bộ một bên chân đã bị thương thành ra đi khập khiễng.