Ninh Thư mất một tháng để đưa thế giới kia đến biển quy luật sau đó quay về, nên cô hoàn toàn không biết gì về những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Ngụy trưởng lão dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn về phía Ninh Thư, vẻ mặt giống như không muốn nói chuyện với cô nữa vậy.
Ninh Thư: →_→
“Cha, có gì thì người cứ việc nói thẳng đi, cho dù là chuyện gì thì con cũng
có thể thừa nhận được.” Ninh Thư bị ánh mắt của cha mình làm cho cả
người đều thấy là lạ.
“Tiên phủ có ở trên tay của con không?” Ngụy trưởng lão hỏi.
Ninh Thư vừa nghe xong lời này thì suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Cha, sao
tiên phủ có thể ở trong tay của con được chứ, nếu như con có tiên phủ
thì đã nói cho cha biết rồi.”
“Vậy là tốt rồi, tiểu tử của Hồng
Môn tông lại nói là tiên phủ đang ở trong tay của con, quả nhiên là hắn
không chịu nổi áp lực nên mới nghĩ ra vu oan giá họa này.” Sắc mặt của
cha Ngụy vô cùng khó coi.
Ninh Thư vội vàng hỏi rõ mọi chuyện, Ngụy trưởng lão cũng mới biết chuyện này sau khi xuất quan.
Lúc mọi người bị đưa ra khỏi bí cảnh thì Ninh Thư chính là người đã nói
tiên phủ bị Diệp Vũ tế luyện, nên mọi người hầu hết đều tin tưởng điều
đó, dù sao thì trong những người đi lên tế luyện tiên phủ chỉ có một
mình Diệp Vũ còn sống.
Những người ở trong bí cảnh đều tán đồng
lời của Ninh Thư, hơn nữa bọn họ tin vào những gì mà mình đã thấy, cho
nên đều cho rằng Diệp Vũ đã chiếm được tiên phủ.
Sau khi Diệp Vũ
trở về Hồng Môn tông thì những vị đứng đầu đều không ngừng ám chỉ Diệp
Vũ, ý muốn hắn giao nộp tiên phủ ra, dù sao thì trong bí cảnh cũng có
rất nhiều bảo bối, đủ để làm cho một tông môn phát triển vượt bậc.
Hơn nữa bây giờ Hồn Môn tông đã bị những tông môn khác xa lánh, bởi vì bọn
họ đều không chịu được và vô cùng ghen tị việc Hồng môn tông có thể độc
chiếm tiên phủ. Nếu như tiên phủ không bị người tế luyện, hay không ai
có thể tế luyện được, thì nó chính là của mọi người, mỗi lần cử đệ tử
đến đó tu luyện thử là có thể mang chút bảo vật trở về.
Bây giờ
nó lại bị một tông môn chiếm làm của riêng, cho nên mọi người ai cũng
trở nên táo bạo, còn Hồng Môn tông lại rơi vào tình cảnh chúng bạn xa
lánh, còn phải chịu áp lực từ các thế lực xung quanh, cho nên bọn họ vội vã yêu cầu Diệp Vũ giao ra tiên phủ, để có thể chiếm được những bảo vật ở trong đó.
Nhưng mà Diệp Vũ vốn không có tiên phủ nào cả, tiên
phủ căn bản không ở trên người hắn, nhưng Hồng Môn tông lại cho rằng hắn không muốn giao ra nên chỉ có thể nhượng bộ, không yêu cầu hắn giao
tiên phủ mà chỉ muốn hắn giao một vài món bảo vật ở trong tiên phủ để có thể gia tăng thực lực của Hồng Môn tông.
Hồng Môn tông trở thành kẻ thù chung của tất cả các môn phái khác, tuy thường nói bảo vật thuộc về người có duyên, nhưng khi người khác không có mà ngươi lại có, Khổng Tử cũng từng dạy không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng, nên mọi người
không hẹn mà cùng nhằm vào Hồng Môn tông.
Chỉ cần đệ tử của Hồng Môn tông ra cửa để làm nhiệm vụ đều sẽ bị đệ tử của những môn phái khác công kích, làm cho áp lực của Hồng Môn tông càng thêm trầm trọng, cũng
vì thế mà bọn họ không ngừng gây áp lực cho Diệp Vũ.
Nhưng Diệp
Vũ cũng không có cách nào để đưa đồ ra được, hơn nữa tiên phủ cũng không ở trong tay hắn. Hồng Môn tông biết được mối quan hệ giữa Sư Tuệ Đế và
Diệp Vũ có vẻ không bình thường nên để Sư Tuệ Đế đi khuyên bảo hắn giao
ra một ít bảo vật.
Sư Tuệ Đế cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ khi
nhận việc này, nhưng Diệp Vũ lại cảm thấy rẩt tức giận vì Sư Tuệ Đế là
người mà hắn yêu giờ lại đứng về phía tông môn, yêu cầu hắn giao ra bảo
vật.
Sư Tuệ Đế là một người có tâm tư thâm trầm, hơn nữa cũng có cách nghĩ của bản thân, không giống với sự đơn thuần của Yến Kiều, nếu ở trong tình huống này thì Yến Kiều sẽ lựa chọn tin tưởng hắn còn Sư Tuệ
Đế thì sẽ không tin vào điều đó.
Hắn rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này là do Ngụy Lương Nguyệt của Thiên Đạo tông tạo thành,
Diệp Vũ còn cho rằng đó là cái bẫy mà Sư Tuệ Đế và Ngụy Lương Nguyệt đã
tạo ra để hại hắn.
Từ lúc mà Sư Tuệ Đế lên tiếng yêu cầu hắn giao bảo vật thì hắn đã không còn thích nàng ta như trước, hắn vốn là người
thà phụ người trong thiên hạ cũng sẽ không để thiên hạ phụ bản thân, nếu là người phụ nữ của hắn thì nhất định phải toàn tâm toàn ý vì hắn.
Diệp Vũ cho rằng Sư Tuệ Đế thấy Ngụy Lương Nguyệt trở nên mạnh hơn vì vậy có ý muốn quay về với hắn ta, cho nên sau khi Sư Tuệ Đế yêu cầu hắn giao
ra bảo vật thì thái độ của Diệp Vũ trở nên lạnh lùng hơn trước rất
nhiều.
Sư Tuệ Đế mím chặt môi, cũng không nói gì cả, nguyện vọng
của nàng là trở thành một người có thực lực mạnh, nếu như nàng không có
thực lực thì vận mệnh của nàng sẽ bị người khác thao túng, đây chính là
sự bị ai của một người phụ nữ, còn đàn ông, thì có lẽ trong số mệnh của
nàng không có hai chữ này.
Sư Tuệ Đế cũng không đi tìm Diệp Vũ nữa, sau này hai người cũng không còn gặp lại nhau nữa. Trong lòng của Diệp Vũ cũng rất bực dọc, nên hắn quyết định gậy ông đập lưng
ông, nói là tiên phủ đang ở trong tay của Ninh Thư, chứ không phải là ở
trong tay của hắn.
Nhưng mà không phải ai cũng tin vào những lời
đó, dù sao thì Ngụy Lương Nguyệt, con trai của Ngụy Minh ở Thiên Đạo
tông là một tên phế vật.
Nếu nói tiên phủ nhận một tên phế vật
làm chủ thì cũng đồng nghĩa với việc sỉ nhục những người khác, mặc dù
lúc ở trong bí cảnh có người thấy được năng lực của Ngụy Lương Nguyệt
cũng không kém, nhưng mọi người đều cho rằng đó là vì Ngụy Minh đã dùng
rất nhiều tài nguyên để hun đúc.
Với những tài nguyên như vậy
thì cho dù là heo hay chó thì cũng có thể trở thành linh thú, nên khi
Diệp Vũ nói tiên phủ ở trong tay của Ngụy Lương Nguyệt thì mọi người đều nửa tin nửa ngờ.
Ninh Thư:→_→
Đột nhiên phát hiện cái danh hiệu phế vật còn có tác dụng như vậy nữa.
Nhưng mà tiên phủ cũng không ở trên người cô.
Cha Ngụy lại cho Ninh Thư một ít tài nguyên để tu luyện, sau đó lại lên đường đi bảo vệ khoáng sản.
“Cha, người đã đột phát bình cảnh, có thể xem là kẻ mạnh của tông môn thì sao lại phải đi bảo vệ mỏ khoáng nữa chứ.” Ninh Thư nhìn thấy cha Ngụy muốn đi nên vội vàng lên tiếng.
Cha Ngụy liếc mắt nhìn Ninh Thư:
“Quyết định của tông môn đâu phải là trò đùa chứ, ta vẫn phải đi thu dọn hậu quả do con gây ra, nên còn phải bảo vệ ít nhất là năm mươi năm, hơn nữa dạo này mạch nguyên tinh cũng không quá bình yên, nên càng cần ta
đi trấn giữ.”
“Ngoan ngoãn tu luyện đi, đừng để cha của con mất
mặt, hiện tại con có bản lĩnh thì người làm cha như ta cũng có thể tự
hào.” Cha Ngụy khẽ vỗ lên vai của Ninh Thư, trước đây nếu bị vỗ như vậy
thì nhất định sẽ không chống đỡ được, nhưng giờ lại không có cảm giác gì cả.
Cha Ngụy cười một tiếng rồi đi.
Diệp Vũ đối xử với cô như thế thì cô cũng phải phản công chứ, sao có thể mãi cam chịu chứ.
Ninh Thư thả Thiểm Phong điêu ra, sau đó cưỡi Thiểm Phong điêu đến cửa Hồng Môn tông.
Sau khi đến trước cửa Hồng Môn tông thì Ninh Thư vận khí vào đan điền, rồi hét lên: “Diệp Vũ, ngươi lăn ra đây cho ông.”
Đệ tử canh cổng thấy Ninh Thư liền rút trường kiếm chỉ về phía cô, lạnh
giọng nói: “Thiên Đạo tông, người xông vào Hồng Môn tông là muốn khơi
mào chiến tranh giữa hai tông môn sao?”
“Ta muốn tìm Diệp Vũ, các ngươi chỉ cần gọi hắn ra đây là được, dù sao đây là chuyện riêng giữa
hai người bọn ta, không liên quan gì đến Thiên Đạo tông và Hồng Môn
tông.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Có đệ tử của Hồng Môn tông đi gọi
Diệp Vũ đến, khi nhìn thấy Ninh Thư thì con mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, xem ra là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt.
“Ngụy Lương Nguyệt, ngươi còn dám vác xác đến đây sao.” Những lời này của Diệp Vũ là rít qua kẽ răng.
“Tại sao ta không thể đến chứ.” Ninh Thư nhận ra sắc mặt của Diệp Vũ có phần tiều tụy, hơn nữa ấn đường tối đen, hiển nhiên trong khoảng thời gian
này hắn đã phải chịu rất nhiều áp lực.
Hổ cái Yến Kiều đứng bên
cạnh Diệp Vũ, ánh mắt nhìn về phía Ninh Thư tràn đầy sự hận thù: “Ngươi
xem, ngươi đã hại Diệp sư huynh thảm như thế nào ngươi có biết không.”
Yến Kiêu vẫn luôn tin tưởng Diệp sư huynh của mình vô điều kiện, cũng tin hắn không có tiên phủ.