Cuối cùng thì Ninh Thư cũng chấp nhận đưa viên Hỗn Độn thạch to bằng nắm tay kia cho hệ thống, còn hệ thống sẽ đưa Ninh Thư đi đến nơi nuôi
dưỡng các thế giới.
Diệp Vũ vẫn đang chiến đấu với linh hồn kia,
lúc này không chỉ khóe miệng hắn đang không ngừng rỉ máu mà đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu, có thể thấy trận đấu này đang vô cùng kịch liệt.
Trong thần thức của Diệp Vũ xuất hiện một linh hồn màu xám, nó đang không
ngừng dụ dỗ hắn nhường lại thân thể cho nó, nó cần thân thể này của Diệp Vũ để có thể sáng tạo nên những truyền kỳ mà không ai có thể vượt qua.
Nhưng với một người kiêu ngạo như Diệp Vũ, nếu có ai muốn cướp thân thể
của mình thì hắn chỉ có một suy nghĩ là giết chết đối phương, hơn nữa
còn muốn cướp lấy tiên phủ này.
Diệp Vũ ngẩng đầu lên, một luồng khí tức khủng bố tràn ra từ trong cơ thể của hắn, sau đó hét lên một
tiếng, tiếng hét vang như tiếng sấm: “Muốn thân thể của ta sao, nằm mơ,
ngươi đi chết đi.”
Diệp Vũ phun ra một ngụm máu, gương mặt trở nên dữ tợn, gân xanh nổi đầy trên trán, còn biểu hiện lại vô cùng thống khổ.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ này của Diệp Vũ thì biết đã đến lúc nên giậu đổ bìm
leo, vì vậy lập tức giơ nắm đấm lên rồi lao về phía Diệp Vũ. Liễu Viện
Viện cũng vì vội vàng lao ra để thay Diệp Vũ ngăn cản đòn công kích này
mà trúng một quyền của Ninh Thư, hộc ra máu.
Diệp Vũ dùng đôi
mắt đỏ ngầu để nhìn Ninh Thư, trong đó tràn đầy thù hận, cũng vì một
phút phân tâm này mà linh hồn kia có cơ hội công kích lại hắn, khiến cho Diệp Vũ lại tiếp tục hộc máu, còn vẻ mặt thì vô cùng uể oải, vì vậy mà
hắn vội vàng lấy đan dược ra rồi cho vào trong miệng.
“Ngụy Lương Nguyệt, ngươi lại dám công kích Diệp sư huynh.” Biểu cảm của Yến Kiều
trở nên giận dữ, cô ta cầm roi da chỉ về phía Ninh Thư: “Đại ma đầu,
ngươi dám làm sư huynh của ta bị trọng thương, ta sẽ khiến cho ngươi
muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”
Liễu Viện Viện lau sạch vết máu ở khóe miệng, nhìn về phía Ninh Thư: “Ngươi đang tìm cái chết sao.”
Ninh Thư thấy cho dù bản thân Liễu Viện Viện cũng đang bị thương nhưng vẫn
liều mạng để che chở cho Diệp Vũ thì hơi khó hiểu, cô ta và Diệp Vũ mới
chỉ quen biết có một ngày thôi mà tình cảm dành cho hắn ta lại sâu sắc
đến mức đó rồi sao.
Phát triển đến bước này thì cũng nhanh quá rồi.
Theo lý thuyết thì một người phụ nữ yêu mị mà lại thâm trầm như Liễu Viện
Viện sao có thể móc tim móc phổi vì một người đàn ông mới gặp được chứ.
Kỳ thực Liễu Viện Viện cũng có lòng riêng, bởi vì nàng ta không có khả
năng có được tiên phủ này, bên cạnh đó nàng ta cảm thấy Diệp Vũ có thể
có được tiên phủ, cho nên bây giờ chỉ có thể dốc toàn lực để hỗ trợ hắn
đoạt được tiên phủ thì mới thu hoạch được phần nào, hơn nữa bản thân
nàng ta cũng khá có hảo cảm với Diệp Vũ.
Sư Tuệ Đế cũng đi về
phía bên này, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Mỗi một món bảo vật đều có
người hữu duyên với nó, lúc nãy ngươi đã không có được tiên phủ, còn
Diệp sư đệ thì lại có hi vọng đạt được nó, nếu như ngươi còn muốn lợi
dụng lúc người khác gặp khó khăn để ra tay thì phải vượt qua cửa ải của
chúng ta.”
Đến lúc này thì Ninh Thư mới biết được cái gọi là
người nhiều thì dễ làm việc, nhìn xem, Diệp Vũ được ba người phụ nữ bảo
vệ hơn nữa tu vi của cả ba người này nều rất cao.
“Ngụy Diệp Lương, ta phải giết chết ngươi.” Diệp Vũ cuối cùng cũng đã lên tiếng mặc dù hắn vẫn đang không ngừng hộc máu.
“Xem đi, người ta đều sắp giết chết ta rồi thì ta cũng không thể ngồi im chờ chết được, chẳng phải là đánh rắn phải đánh dập đầu sao.” Ninh Thư cười hì hì, nhưng nắm đấm vẫn lao về phía Sư Tuệ Đế.
Cô đã sớm muốn báo thù việc bị Sư Tuệ Đế đánh cho te tua lúc vừa mới đến thế giới này.
Sư Tuệ Đế cũng biết sức mạnh của người này lớn chừng nào, hai con sư tử đá khổng lồ còn bị nắm đấm của hắn đẩy ngã, cho nên Sư Tuệ Đế liền lấy dải lụa Nghê Thường của mình ra rồi điều khiển nó cuốn quanh thân thể của
Ninh Thư, nhưng mà Ninh Thư lại nhanh chóng bắt lấy nó, sau đó dùng sức
kéo về phía mình khiến cho thân thể của Sư Tuệ Đế bị văng ra ngoài.
Cả người của Sư Tuệ Đế đều đập vào tường, sau đó nhanh chóng rơi xuống mặt đất, máu chảy từ khóe miệng nhuộm đỏ một bên vạt áo.
“Sư tỷ.” Yến Kiều vô cùng sợ hãi, rồi vội vàng chạy đến để nâng Sư Tuệ Đế
dậy, còn lấy đan dược cho nàng ta dùng. Sau khi dùng xong đan dược thì
Sư Tuệ Đế lập tức ngồi khoanh chân trên mặt đất để chữa thương.
Vành mắt của Yến Kiều cũng đỏ bừng, vốn muốn hét vào mặt của Ninh Thư nhưng
lại bị ánh mắt sắc bén của cô trừng lại, chỉ có thể ấm ức nói: “Sao
ngươi lại có thể đối xử với sư tỷ như thế chứ.”
Ninh Thư cũng
không thèm để ý đến nàng ta, Yến Kiều thật sự là quá ngây thơ, không
rành thế sự, tuy hoạt bát đáng yêu nhưng từ trước đến nay vẫn luôn làm
việc theo cảm tính. Giống như lúc này, nàng ta vẫn luôn gào thét bảo
Diệp Vũ giết chết hắn nhưng giờ lại lên án người khác, chẳng lẽ nàng ta
cho rằng Sư Tuệ Đế từng là vị hôn thê của hắn thì hắn phải nương tay với Sư Tuệ Đế sao?
Diệp Vũ nhìn thấy Sư Tuệ Đế bị thương thì con mắt vốn đang đỏ ngầu nay lại chảy càng nhiều máu, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó lấy ra một viên đan dược từ trong túi rồi lập tức nuốt xuống:
“Hôm nay ta muốn biết là ai sẽ giết chết ai.”
Những lời này của Diệp Vũ giống như đang nói với linh hồn muốn đoạt xác của hắn, lại như đang nói với Ninh Thư.
Liễu Viện Viện nhìn thấy Sư Tuệ Đế bị trọng thương thì cắn chặt môi, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Ninh Thư.
Ninh Thư khẽ cử động nắm đấm của mình, nhìn về phía Liễu Viện Viện rồi đánh
về phía đối phương, thật lòng mà nói bây giờ Ninh Thư thích dùng nắm đấm để giao đấu hơn nhiều. Cảm giác khi nắm đấm của bản thân va chạm vào
người của kẻ thù đúng là sảng khoái.
Nhìn thấy nắm đấm của Ninh
Thư thì Liễu Viện Viện muốn nghiêng người né tránh, nhưng nghĩ đến Diệp
Vũ đang ở sau lưng mình nên nàng ta chỉ có thể lựa chọn cách trực tiếp
đối kháng.
Trong tay của Liễu Viện Viện bỗng xuất hiện một một
linh khí hình chiếc khiên, hơn nữa đang không ngừng phát ra tia sáng,
Liễu Viện Viện vội vàng đưa phần lớn nguyên khí trong cơ thể của mình
vào bên trong chiếc khiên này, chỉ mong linh khí này có thể ngăn cản
được một nắm đấm của đối phương.
Suy nghĩ đó thật sự là sai lầm,
linh khí trong tay nàng ta thế mà lại không chắc có thể chống đỡ nổi một cú đấm của một người đàn ông bình thường.
Lần đầu tiên Liễu Viện Viện cảm thấy hoài nghi việc Diệp Vũ có thể đoạt được tiên phủ này.
Ninh Thư trực tiếp dùng nắm đấm đánh vào bề mặt của linh khí kia, khiến cho
Liễu Viện Viện phải lùi về sau mấy bước, hai tay buông thõng xuống,
xương cốt cũng vì phải chịu một lực lớn tác động vào nên đều nứt ra,
khóe miệng không ngừng chảy máu, cả người đều trở nên uể oải, sắc mặt
tái nhợt, ngay cả đôi mắt phượng cũng trở nên ảm đạm.
Ninh Thư
khẽ thổi thổi nắm đấm của mình, xem ra đấy chính là cực hạn của cô, hơn
nữa trong lòng của Ninh Thư cũng đã có tính toán con đường mà mình phải
đi, đó chính là sử dụng sức mạnh của bản thân, dùng sức mạnh để phá
chiêu của đối phương.
“A...” Diệp Vũ ngửa đầu rồi hét lên một
tiếng, ánh mắt bạo phát ra một luồng uy áp vô cùng cường đại, sau đó giơ nắm đấm của mình ra để đối kháng lại nắm đấm của Ninh Thư.
Trong lòng của Ninh Thư khẽ vang lên hồi chuông cảnh báo, xem ra Diệp Vũ đã
giải quyết được linh hồn kia, hơn nữa cũng đã hấp thụ năng lượng của nó, khiến hắn trở nên mạnh hơn trước đây rất nhiều.
Hơn nữa nhìn tốc độ của viên nội hạch kia càng lúc càng chậm hơn nữa diện tích càng lúc
càng to thì xem ra thế giới này chỉ có thể tồn tại vài năm nữa thôi.
Lúc này Ninh Thư liền nghĩ đến rong biển ngoài biển kia, nếu như thế giới này biến mất thì chắc nó cũng sẽ biến mất thôi.
Ninh Thư vận khí vào đan điền, giơ quả đấm lên, khi nắm đấm của bọn họ va vào nhau liền tạo ra lực khiến cả hai bay ra xa.
Ninh Thư thì nôn ra một ngụm máu, phải lập tức ăn một viên đan dược, nhưng
Diệp Vũ lại không sao, xem ra hắn còn mạnh hơn bản thân cô đã tưởng rất
nhiều.
Nhưng mà nếu thật sự phải quyết đấu thì Ninh Thư cũng không thấy sợ.
Ninh Thư giơ tay lên lau sạch máu ở khóe miệng, hai nắm đấm siết chặt, dùng
ánh mắt cảnh giác để nhìn Diệp Vũ, còn ánh mắt của Diệp Vũ lại tràn đầy
sát ý: “Ngươi phải trả giá lớn vì làm các nàng bị thương.”
Còn Ninh Thư thì chỉ cười ha ha: “Bản công tử muốn đánh ai thì đánh, ngươi có thể làm được gì chứ?”
Sắc mặt của Diệp Vũ trở nên tái xanh, rồi siết chặt quả đấm lao về phía Ninh Thư, ý muốn cùng Ninh Thư tay không quyết đấu.
Những người xung quanh chỉ im lặng đứng xem trận chiến của hai người, hai người bọn họ đúng là thú vật đội lốt người mà.