Lưu Tần Dương sau khi nhìn thấy Liễu Viện Viện vẫn luôn cau mày, tỏ vẻ
khó chịu: "Theo lý mà nói với thực lực của Liễu Viện Viện không thể vào
được bí cảnh, nàng ta thế nào lại vào được đây?"
Ninh Thư cũng
chẳng hề bận tâm thực lực Liễu Viện Viện ra sao, lạnh nhạt nói: "Nhất
định là dùng thứ gì đó che giấu thực lực" rồi ẩn giấu tu vi của mình.
Lưu Tần Dương cảm thấy cơ hội đoạt được tiên phủ càng thêm mong manh, hơn
nữa còn không biết có bao nhiêu kẻ tu vi cao cũng trà trộn vào.
Thật là đau lòng.
Sau đó liên tục có người kéo đến, Ninh Thư vẫn đang chờ Diệp Vũ tới, cổng
cung điện có rất nhiều người tụ tập mà nam chính lại chưa thấy đâu, có
lẽ hắn đợi đến sau cùng mới xuất hiện để thu hút mọi ánh nhìn.
"Chiếp chiếp..." Một tràng tiếng chim hót véo von vang lên bên tai, mọi người
hết thảy nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay lập tức thấy một con chim
cả người đỏ rực, hơn nữa những người đứng trên mình nó, nam thì tuấn mỹ, nữ thì diễm lệ như thể thần tiên hạ phàm.
Người đứng phía trước là Diệp Vũ anh tuấn sáng ngời, hai bên tả hữu hắn đều là mỹ nữ, một
trong hai cô gái trên mặt che một chiếc mạng mỏng, khí chất của nàng
thật xuất chúng khiến người ta muốn tháo lớp mạng kia xuống xem nàng rốt cuộc là cô gái khuynh nước khuynh thành đến mức nào.
Liễu Viện Viện nhìn Diệp Vũ trước mặt phong tình vạn chủng mà hất tóc một cái, cặp mắt hoa đào khẽ nhấp nháy.
"Lão tặc Diệp Vũ, xơi một quyền của bổn công tử." Quần chúng còn đang đắm
chìm trong khung cảnh hết sức tươi đẹp, bên tai liền vang lên một âm
thanh thô bạo khiến họ lập tức bừng tỉnh. Thằng ranh này thật biết phá
hoại bầu không khí.
Tiếng gầm lên giận dữ của Ninh Thư đập tan
cái vẻ khoe mẽ của Diệp Vũ, tiếp đó cô từ dưới đất nhảy bật lên, nắm đấm hướng thẳng Diệp Vũ mà giáng tới. Diệp Vũ nhìn thấy Ninh Thư liền sửng
sốt, cái con kiến hôi hắn cho là đã chết sao lại vẫn còn sống, hơn nữa
bây giờ còn đang cả gan giơ một quyền nhắm thẳng vào hắn. Thật là đừng
có nực cười như vậy chứ!
Sự xuất hiện của Ninh Thư khiến Sư Tuệ
Đế cùng Yến Kiều hết sức kinh ngạc, Diệp Vũ trước đó khẳng định chắc
nịch tên háo sắc này đã chết rồi mà.
Ninh Thư liếc mắt thấy Diệp
Vũ chỉ tiện tay siết quả đấm hình như muốn đối đầu với nắm đấm của cô,
trong lòng cười lạnh một tiếng. Ninh Thư dồn khí đan điền, kình khí của
bàn long màu vàng trong đan điền uốn lượn mỗi lúc một nhanh, cả người
tràn trề sức mạnh, mạnh mẽ đối chọi với quả đấm của Diệp Vũ.
Sắc mặt Ninh Thư nhất thời biến đổi, cánh tay Diệp Vũ vang lên một tiếng giòn tan, xương cánh tay hắn gãy rồi.
Diệp Vũ biến sắc, hắn đã quá sơ ý rồi, cảm thấy đụng vào tay đối phương cứ
như đụng vào sắt đá. Tên phế vật này vì sao lại có khí lực mạnh mẽ như
vậy?
Ninh Thư thu hồi nắm đấm, vươn chân đá thẳng vào thần thú
phía dưới, một mạch hất ngược phượng hoàng. Cơ thể phượng hoàng có phần
mất kiểm soát, xoay tròn một vòng nhưng người trên lưng nó mới thật xui
xẻo, không kịp đề phòng mà ngã nhào xuống.
Diệp Vũ trầm mặt vừa
ôm mỹ nhân bay xuống, vừa lạnh lùng nhìn Ninh Thư nhưng trong lòng lại
không ngừng run sợ. Cơ thể hắn vốn rất cường tráng, ngoài việc tu luyện
nguyên khí, hắn còn có được một cuốn bí tịch luyện thể thượng cổ nên
Diệp Vũ vô cùng tự tin với sức chống đỡ của cơ thể mình. Thế nhưng bây
giờ đấu tay bo với Ngụy Lương Nguyệt lại bị sức lực của cô chấn động đến nỗi rạn tới xương cốt trong khi đối phương lại không hề hấn gì.
Ngụy Lương Nguyệt mạnh đến vậy sao?
Ninh Thư vén tay áo lên chỉ thẳng vào Diệp Vũ: "Tên khốn kiếp nhà ngươi dám
truy sát bổn công tử, hôm nay bổn công tử cho ngươi một bài học, bộ bổn
công tử dễ bắt nạt lắm hả?"
"Không phải ngươi chết rồi sao? Sao
lại ở đây?" Yến Kiều khí thế hung hăng quát lớn, vẻ mặt không khỏi thất
vọng: "Ngươi chắc chắn không phải là tên háo sắc kia, tên háo sắc đó sao có thể lợi hại như vậy được."
"Tiểu nha đầu, còn kêu ta là đồ
háo sắc, ta sẽ làm thật với cô đó." Ninh Thư liếc Yến Kiều lại nói:
"Thành thật mà nói, bà la sát nhà cô cũng rất xinh đẹp."
"Ngươi, đồ vô liêm sỉ!" Yến Kiều vung roi da trong tay chỉ thẳng mặt Ninh Thư, giận đến run người.
Diệp Vũ đưa tay ra ngăn trước mặt nàng ta, lạnh lùng nhìn Ninh Thư, trong
mắt hắn lóe lên sát ý mãnh liệt song lại hờ hững buông ra một câu: "Ngụy Lương Nguyệt, ăn hiếp phụ nữ còn ra cái thể thống gì."
"Diệp Vũ ngươi thì ra cái gì, lúc này lại để nữ nhân ra mặt thay ngươi." Ninh Thư đáp trả đầy mỉa mai.
"Chiếp chiếp..." Phượng hoàng thần thú bị Ninh Thư tặng cho một đạp đang hừng
hực khí thế xông về phía cô, cả người nó rực lửa, quả nhiên vẫn hận cô
vừa rồi đạp nó một cước.
Thấy phượng hoàng xông về phía mình,
Ninh Thư cũng không tránh né, mạnh mẽ tung ra một đòn dứt khoát. Cô muốn biết sức mạnh của mình đã đạt đến giới hạn nào. Ninh Thư đánh vào đầu
phượng hoàng thì cảm thấy như đánh vào một khối sắt đá vừa nóng lại vừa
cứng.
Tay của Ninh Thư bị lửa phượng hoàng xém qua một chút, còn
phượng hoàng bị Ninh Thư đánh trúng đầu ngay lập tức té bay ra ngoài,
lúc bay ra còn lảo đảo không thôi, cuối cùng phịch một tiếng rơi xuống
đất, hiển nhiên là bị cô đánh cho ngất.
"Tiểu Hỏa." Diệp Vũ mặt
biến sắc, chạy vội tới, đưa thần thú trở vào túi linh thú, đằng đằng sát khí nhìn Ninh Thư: "Ngụy Lương Nguyệt, ngươi được lắm."
"Cảm ơn ngươi khen ngợi, đây đều là chút báo đáp tạ ơn ngươi vì đã đuổi giết
ta. Đừng tưởng rằng ông đây là quả hồng mà tùy ý bóp thế nào thì bóp.
Muốn giết ông giành nữ nhân hả, đừng có mơ!" Ninh Thư vừa nói vừa thổi
cái tay bị lửa phượng hoàng làm phỏng mất một mảng da.
Quả nhiên
Diệp Vũ cùng linh sủng của hắn xương cốt đều rất cứng rắn, trúng một đấm của cô mà Diệp Vũ không bị làm sao, phượng hoàng thần thú cũng chỉ ngất đi thôi.
Thấy Ninh Thư lợi hại như vậy Yến Kiều hoảng hốt há hốc miệng, chỉ vào mặt cô: "Ngươi vẫn là tên háo sắc Ngụy Lương Nguyệt
sao?"
"Sư tỷ, hắn có phải là Ngụy Lương Nguyệt không?" Yến Kiều
ngoảnh đầu lại hỏi Sư Tuệ Đế. Ngụy Lương Nguyệt cho nàng ta cảm giác con cóc ghẻ bỗng chốc biến thành hoàng tử, chẳng chân thực chút nào.
Sư Tuệ Đế quét một ánh mắt phức tạp lên người Ninh Thư, nhàn nhạt nói: "Ta với hắn vốn không quen biết."
Lời Sư Tuệ Đế nói là thật lòng, mặc dù cô và hắn có hôn ước nhưng chưa từng gặp nhau, hơn nữa Sư Tuệ Đế biết được vị hôn phu của nàng là người như
vậy nên thậm chí còn cố tình tránh chạm mặt hắn.
Cho nên đối với cô, Ngụy Lương Nguyệt quả thực là một người xa lạ.
Yến Kiều căm hận trừng mắt với Ninh Thư, nghĩ tới tên này lợi hại như vậy
thế mà tại cổng vào bí cảnh còn cố tình chọc ghẹo nàng. Tên háo sắc khốn kiếp này!
"Ngươi đã muốn đánh, được, ta chiều ngươi, xem ngươi
lợi hại đến đâu." Diệp Vũ nảy sinh kiêng dè với tên con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng này, tiểu Hỏa lại bị tổn hại trong tay hắn ta.
Cũng là tiểu Hỏa quá sơ suất, nếu ngay từ đầu phóng ra ngọn lửa thực sự của
phượng hoàng, dứt khoát có thể thiêu hắn ta cháy thành than.
Ninh Thư giơ tay của mình lên lớn tiếng nói: "Ta bây giờ bị thương rồi. Diệp Vũ đẹp trai tuấn tú muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ra tay hay
sao? Ngươi cũng không sợ mất thể diện trước mặt nhiều mỹ nhân như vậy?"
Diệp Vũ lạnh lùng nhìn Ninh Thư, đáy mắt nguội lạnh, hoàn toàn không giận dữ hay đằng đằng sát khí như hồi nãy, trong lòng hắn đã coi người kia là
đối thủ cùng đẳng cấp với mình.
Vì Sư Tuệ Đế, Diệp Vũ và Ngụy Lương Nguyệt đã định trước là kẻ thù không đội trời chung.