“Vậy ngươi nói cái tiên phủ này sao lại là đồ bỏ đi, ngươi cũng cho ta
một cái bỏ đi giống tiên phủ này xem nào?” Ninh Thư hơi không cam lòng
nói, cô còn muốn đoạt cái bỏ đi này với nam chính đấy, xí, là tiên phủ.
“Nơi này không phải là tiên phủ gì cả, mà là một thế giới rất rất thấp, ngay cả quy luật của mình mà nó cũng không tạo ra được, không thể sinh ra
sinh vật đặc trưng của thế giới, cuối cùng bị người ta luyện tế thành
tiên phủ làm nơi ẩn núp.” 2333 lạnh nhạt nói, hiển nhiên là chướng mắt
cái tiên phủ này, nói tiếp: “Thế giới này không có tương lai gì, nếu
không thể hình thành quy luật trời đất cho mình thì nó sẽ dần dần biến
mất.”
Thì ra là vậy, vốn nên thành một thế giới mới phải chứ.
“Đây chỉ là một thế giới chưa trưởng thành, đã sớm tách ra khỏi nơi xây dựng thế giới rồi.” 2333 nói.
“Nơi xây dựng thế giới? Còn có nơi này nữa sao?” Ninh Thư tò mò hỏi, giống như mở ra thế giới mới vậy.
2333 hơi không kiên nhẫn nói: “Thế giới cũng sẽ chết đi, nếu chính nó không
thể duy trì được quy luật trời đất nữa thì sẽ bị tan vỡ, loại bỏ, nhưng
cũng sẽ có thế giới mới được sinh ra.”
“Công việc của các cô là
sửa chữa những thế giới này, tránh cho chúng vì nguyên nhân nào đó mà
tan vỡ, dù sao trong mỗi thế giới đều có vô số sinh vật, nếu như nó tan
vỡ thì những sinh vật này cũng sẽ biến mất.”
Bỗng nhiên Ninh Thư cảm thấy công việc của mình bây giờ thật vĩ đại, có thể trường sinh, còn có thể sửa chữa thế giới nữa.
Được rồi, giờ cô nên đoạt cái thế giới này như thế nào với nam chính đây.
Cái này mà rơi vào tay nam chính, hắn sẽ là thiên hạ vô địch rồi, đánh
không lại thì trốn vào tiên phủ là xong.
Ninh Thư lấy bản đồ mà
cha Ngụy đưa cho ra, bên trên có đánh dấu một số nơi bảo vật sinh
trưởng, nhưng đều có mãnh thú bảo vệ, Ninh Thư lại đánh không lại, có
thể lấy được những thứ này đúng là nằm mơ giữa ban ngày vậy.
Thực lực quá thấp làm gì cũng bị hạn chế, Ninh Thư cảm thấy nhiệm vụ ngày càng khó mà hoàn thành được.
“Diệp sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu?” Một giọng nữ hoạt bát quen tai vang lên, sau đó một đoàn người xuất hiện trước mặt Ninh Thư, đều là đệ tử
của Hồng Môn tông cả.
Đầu tiên Yến Kiều hơi sửng sốt, sau đó cười dữ tợn: “Đồ háo sắc, ngươi gặp xui xẻo rồi.”
Khi Diệp Vũ nhìn thấy Ninh Thư, khóe miệng cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng,
lạnh nhạt nói với Ninh Thư: “Ngươi không nên nhục nhã sư tỷ như thế.”
Ninh Thư không nói gì, lập tức thả Thiểm Phong điêu ra bỏ chạy.
Diệp Vũ hơi sửng sốt, hắn còn chưa nói xong người kia đã chạy rồi, xem ra là biết bản thân thực lực yếu nên chạy trước đi.
Diệp Vũ định sẽ đuổi giết, diệt cỏ tận gốc, đừng cho rằng có linh thú biết
bay là có thể chạy thoát được, hắn quay đầu nói với Yến Kiều và Sư Tuệ
Đế: “Mọi người đợi ở đây, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”
“Diệp sư
huynh, nhất định phải giết cái tên háo sắc kia đi, đừng để sư tỷ đau
lòng vì loại người này, hắn vũ nhục sư tỷ như thế huynh phải chém hắn
thành trăm mảnh mới được.”
Yến Kiều giận đùng đùng nói.
Diệp Vũ nghiêm túc nhìn Sư Tuệ Đế thần sắc lạnh lùng đeo khăn che mặt, nói: “Sư tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ giết chết hắn.”
“Tiểu Hỏa.” Diệp Vũ gọi một tiếng, một tia hào quang màu đỏ từ túi linh thú
bay ra, sau đó tiếng chim hót vang lên, một con chim toàn thân đỏ rực
như lửa kêu lên một tiếng thân mật với Diệp Vũ.
“Được rồi, tiểu
Hỏa, chúng ta đuổi theo con chuột nhắt kia đi, cho hắn thấy phong thái
thần thú của ngươi.” Diệp Vũ nhảy lên lưng tiểu Hỏa, đuổi theo hướng
Ninh Thư bỏ chạy.
Ninh Thư chạy trốn ở phía trước cảm giác không đúng lắm, ý thức của Thiểm Phong điêu có vẻ sợ hãi, tốc độ bay cũng chậm lại.
Ninh Thư quay đầu nhìn, thấy Diệp Vũ đứng trên lưng con chim đỏ như lửa đuổi theo sau, hơn nữa khoảng cách còn đang ngắn dần.
Đây là... phượng hoàng à?
Tốc độ của đối phương càng lúc càng nhanh, nhanh hơn cả tốc độ của Thiểm
Phong điêu, trong lòng Ninh Thư nóng nảy, nếu bị nam chính bắt được còn
có thể sống sao?
“Bay về phía biển đi.” Ninh Thư ra lệnh cho
Thiểm Phong điêu, Thiểm Phong điêu rất muốn thoát khỏi uy áp của thần
thú, nghe thấy lời Ninh Thư nói, lập tức vỗ cánh bay về phía biển.
Diệp Vũ thấy tốc độ phía trước dần nhanh lên, lạnh giọng cười một tiếng:
“Vùng vẫy giãy chết, tiểu Hỏa tăng thêm tốc độ, sư tỷ còn đang chờ chúng ta trở về đấy, không cần phải phí thời gian ở chỗ này nữa.”
Thần thú phượng hoàng kêu lên một tiếng, phất cánh đỏ rực xinh đẹp của nó đuổi theo con chim ngu ngốc phía trước.
Trong lòng Ninh Thư lo lắng, nhìn Diệp Vũ phía sau đuổi ngày càng gần, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.
“Đừng chạy nữa, ngươi muốn chạy cũng không thoát được đâu.” Diệp Vũ điều động nguyên khí trong người đánh về phía Ninh Thư trước mặt.
Ninh Thư lập tức cảm giác lục phủ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí, khóe miệng tràn ra máu tươi, nếu không có nhuyễn giáp của cha Ngụy cho chỉ sợ lúc này
đã chết luôn rồi.
Ninh Thư không để ý đến đau đớn trên người, đem nguyên khí trong cơ thể mình truyền vào thân thể Thiểm Phong điêu,
Thiểm Phong điêu có Ninh Thư giúp đỡ liều mạng tăng nhanh tốc độ, phất
cánh bay ra biển.
Diệp Vũ thấy một chưởng của mình không làm đối phương bị thương, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, vừa rồi hắn đã dùng tám
phần công lực của mình, vỗn cho rằng người này sẽ trực tiếp bị đánh
thành thịt vụn, nhưng đối phương lại không bị gì cả, chỉ phun ra một
ngụm máu tươi.
Mắt Diệp Vũ hiện lên một tia nóng bỏng, trên người tên kia chắc là có bảo bối hộ thân gì đó, thần sắc Diệp Vũ hơi nghiêm
túc, nói với thần thú phượng hoàng: “Tiểu Hỏa, nhanh lên chút, trên
người của hắn có bảo bối gì đó.”
Phượng hoàng kêu lên một tiếng thanh thúy, tăng nhanh tốc độ đuổi theo Thiểm Phong điêu.
Bị Diệp Vũ đuổi tới tận biển, Ninh Thư đứng trên lưng Thiểm Phong điêu,
nhìn toàn thân phượng hoàng đỏ rực như lửa kia, còn Diệp Vũ uy phong
đứng trên lưng nó, thần thái anh tuấn, sức mạnh to lớn, khiến người ta
sùng bái.
Ninh Thư hừ một tiếng nôn ra một ngụm máu, sau đó trực
tiếp cho Thiểm Phong điêu vào túi linh thú, chính mình thì tẳng tắp rơi
vào trong biển, còn vận thêm khí trực tiếp nhảy xuống biển.
Diệp
Vũ tức sầm mặt lại, nhìn chằm chằm bọt sóng biển bắn lên, trong lòng
không ngờ được một phế vật vô dụng lại có dũng khí nhảy vào trong biển
như thế, còn không chút do dự thà nhảy xuống cũng không để cho hắn bắt
được.
Trong lòng Diệp Vũ bỗng nhiên hơi kiêng nể với cái tên nhà giàu này, biết rõ trong biển có các loài linh thú nhưng vẫn nhảy xuống. Hắn thử đặt mình vào tình huống như thế mà nghĩ, nếu là hắn thì hắn thà cùng đối phương đánh đến chết cũng sẽ không nhảy xuống như thế.
Nhưng Diệp Vũ lại quên Ninh Thư là một người không có thực lực, đến năng lực đánh một trận cũng không có nữa là.
Diệp Vũ hơi hối hận không giết tên kia từ sớm, lại luôn nghĩ đến bảo vật hộ
thân của đối phương, nghĩ cách muốn giết đối phương mà không tổn hại đến bảo vật, muốn bắt sống đối phương rồi giết chết, không ngờ lại để cho
hắn ta chạy thoát.