Sau khi uống viên thuốc đó, Ninh Thư mới chậm rãi từ dưới đất bò dậy,
nhìn người con gái dùng voan mỏng che mặt, người con gái này ra tay thật ác độc, cô không thể cử động, cũng không có chút lực phản kháng, vậy mà vẫn còn giậu đổ bìm leo.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên
đang đứng trước mặt Ninh Thư cũng vô cùng khó coi, nhìn lướt qua ánh mắt lạnh lùng của Sư Tuệ Đế, xoay đầu lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hừ lạnh một tiếng với Ninh Thư.
Vẻ mặt Ninh Thư ngơ ngác, chỉ có thể cúi đầu, trên người thật sự rất đau nhức, tâm hồn của cô bị tổn thương nghiêm trọng.
Sao cô có thể trở thành một người đàn ông, thân thể của đàn ông nhưng linh hồn của một người phụ nữ chứ, là người đồng tính sao?
"Hồng Môn tông đấu với Thiên Đạo tông, Sư Tuệ Đế của Hồng Môn tông thắng." Trọng tài hô lớn.
Ninh Thư đưa mắt nhìn xung quanh, hình như là cuộc so tài giữa đệ tử của các môn phái, cô bị người con gái gọi là Sư Tuệ Đế này đánh bại, nhìn thấy
cô gái này, trong lòng Ninh Thư liền bắt đầu rục rịch chộn rộn, đây
không phải là cảm giác của Ninh Thư, mà là phản ứng của cơ thể này.
Người đàn ông trung niên thấy bộ dạng ủ ê của Ninh Thư, sắc mặt trở nên khó
coi, lại đổ một viên đan dược từ trong bình ngọc ra, nhét vào trong
miệng Ninh Thư: "Về phòng của con trị thương đi, sau này mà vẫn không
chăm chỉ tu luyện, thì chuyện mất mặt như vậy sẽ còn xảy ra nữa."
"Vâng." Ninh Thư đáp lời, hoàn toàn không biết căn phòng của mình ở chỗ nào,
dứt khoát ôm ngực ngủ trên mặt đất không đứng dậy nổi.
"Ha ha
ha…" Xung quanh lại vang lên tiếng cười, sắc mặt người đàn ông trung
niên lạnh lùng nhìn chung quanh, mới khiến tiếng cười nhỏ đi, sau đó sai người khiêng Ninh Thư xuống.
Ninh Thư bị người khiêng về căn
phòng của mình, nằm trên chiếc giường nhỏ trong đầu gào thét về phía
2333: "Tại sao ta lại biến thành đàn ông thế này?"
"… Xin lỗi, do ta định vị sai, cô cũng biết lần trước vì cứu cô, ta đã tiêu hao rất
nhiều năng lượng." Giọng nói của 2333 mang theo sự áy náy.
Ninh Thư: … lập tức nhụt chí.
"Có điều người đàn ông này cũng là người phản công, nếu như cô đã xuyên
không vào thân thể của hắn, vậy cô hãy thay hắn hoàn thành nhiệm vụ đi." 2333 yếu ớt nói: "Không nói nữa, năng lượng của ta hết rồi."
Ninh Thư:...
Ninh Thư bối rối chết đi được, cô đã quen ngồi xổm khi đi tiểu, giờ đột
nhiên phải đứng móc ra vật gì đó để đi tiểu, Ninh Thư cảm thấy mình
không làm được.
Tâm tình mang theo sự bi phẫn lại bất đắc dĩ, Ninh Thư bắt đầu tiếp nhận kịch bản.
Đây là một thế giới tu luyện, thế giới mà người mạnh là vua, người yếu bị
coi như chó, nguyên chủ tên là Ngụy Lương Nguyệt, mọi người gọi là Lương Nguyệt công tử, cha là trưởng lão của Thiên Đạo tông, một người giàu có chính thống, rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng bởi vì có một người
cha vô cùng lợi hại, nên mọi việc của nguyên chủ ở Thiên Đạo tông đều
thuận lợi, cho dù đi ra ngoài, mọi người cũng sẽ nể mặt cha hắn, mà
không làm khó dễ hắn.
Nguyên chủ căn bản không hề thích tu luyện, ham mê chuyện nam nữ, tiếng tăm đồi bại từ lâu đã được truyền ra ngoài.
Hơn nữa nguyên chủ còn có một vị hôn thê, chính là Sư Tuệ Đế trên đài đấu
võ trước đó, nguyên chủ thật sự vô cùng thích vị hôn thê này, Sư Tuệ Đế
là mẫu người của nhân gian, mặc dù nguyên chủ đã lên giường với nhiều
người con gái như vậy, nhưng trong lòng vẫn chỉ thích Sư Tuệ Đế.
Thế nhưng nguyên chủ là một người đàn ông không có tài cán gì chỉ biết dựa
vào sự che chở của bậc cha chú, vẫn là một tên cặn bã, làm hại rất nhiều người con gái, Sư Tuệ Đế rất chán ghét vị hôn phu này, thậm chí còn
nhiều lần muốn giết Ngụy Lương Nguyệt.
Cuộc hôn nhân này là liên
hôn giữa Hồng Môn tông và Thiên Đạo tông, nói trắng ra thì căn bản không cho Sư Tuệ Đế quyết định, nhưng gả cho người đàn ông như này căn bản
cũng không phải là mong muốn của Sư Tuệ Đế.
Nhân vật chính của
thế giới này là một nam đệ tử của Hồng Môn tông tên Diệp Vũ, nam chính
thân mang số mệnh lớn, tu luyện chỉ như bật tắt công tắc, hơn nữa có thể vượt cấp giết người, tất cả thiên tài đến trước mặt hắn đều bị giết
trong tích tắc, các cuộc kỳ ngộ và pháp bảo đều chất đống trên người
hắn.
Bên cạnh một nam nhân ưu tú luôn tụ tập rất nhiều người con
gái, cho dù là Sư Tuệ Đế cũng bị khiếp sợ bởi hào quang của người sư đệ
này, hơn nữa Diệp Vũ đối xử với mỗi người con gái đều rất bác ái, đối
với mỗi người đều yêu thương hết mực, thu nhận các loại mỹ nữ giống như
sưu tầm tem, bắt đầu nhịp điệu của hậu cung ba nghìn giai nhân.
Diệp Vũ cũng thích vẻ lạnh lùng như tiên của Sư Tuệ Đế, biết được vị hôn thê của sư tỷ là một người đàn ông như vậy, nên vô cùng thương mến Sư Tuệ
Đế, bản thân nhận được bảo vật gì trợ giúp cho việc tu luyện đều cho Sư
Tuệ Đế.
Ban đầu Sư Tuệ Đế luôn từ chối không nhận, nhưng bị một
câu nói của Diệp Vũ làm cảm động, chỉ có chính mình đủ mạnh mẽ mới có
thể thoát khỏi vận mệnh đã được an bài.
Sư Tuệ Đế rất chán ghét
nguyên chủ Ngụy Lương Nguyệt không nỗ lực cố gắng, rõ ràng có tài nguyên tu luyện rất tốt, mà lại làm ra những hành vi phóng đãng như vậy, thế
giới này rất tàn khốc, không có thực lực thì không có quyền được nói
chuyện, sự chênh lệch giữa nàng và Ngụy Lương Nguyệt sẽ càng ngày càng
lớn.
Nói trắng ra, Sư Tuệ Đế chính là vầng trăng sáng trong trên bầu trời, còn Ngụy Lương Nguyệt chính là con chó ghẻ dưới mặt đất.
Khi Ngụy Lương Nguyệt biết vị hôn thê của mình dây dưa với người đàn ông
khác, lập tức mang người đi xử lý Diệp Vũ, nhưng mỗi lần đều bị Diệp Vũ
làm nhục một trận, sau đó bị hắn vơ vét hết tất cả những vũ khí trang bị trên người.
Ngụy Lương Nguyệt tưởng chừng như cậu bé tặng bảo vật cho Diệp Vũ vậy.
Ngụy Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế cuối cùng cũng thành thân, trong hôn lễ, Diệp Vũ giận dữ xông đến, cướp Sư Tuệ Đế mang đi.
Còn Sư Tuệ Đế sắp trở thành vợ mình lại khóc lóc trong lòng người đàn ông
khác, một bộ dạng vô cùng cảm động, làm cho Ngụy Lương Nguyệt tức đến
mức đau cả gan.
Cha Ngụy Lương Nguyệt là một người rất bao che
cho con, nhìn thấy con trai của mình chịu sự vũ nhục như vậy, liền muốn
giết Diệp Vũ ngay lập tức, thế nhưng Diệp Vũ là ai chứ, trên người hắn
có thần khí, có thần thú, các con át chủ bài, trực tiếp đánh trọng
thương cha của Ngụy Lương Nguyệt hơi sơ ý khinh địch.
Ngay trước
mặt Thiên Đạo tông cướp cô dâu, đánh trọng thương trưởng lão của Thiên
Đạo tông, giống như là bốp bốp bốp tát vào mặt của Thiên Đạo tông vậy,
bọn họ còn mặt mũi nào để lăn lộn trong giới tu luyện nữa, vậy nên họ
muốn giết chết Diệp Vũ.
Cho dù Diệp Vũ có lợi hại hơn đi chăng
nữa cũng chỉ là một vãn bối, không sánh được với những tiền bối tu luyện đã lâu, đối mặt với sự vây đánh của nhiều người như vậy, nên Diệp Vũ bị thương, cuối cùng vẫn phải dựa vào con át chủ bài dẫn Sư Tuệ Đế chạy
trốn, trước khi đi còn để lại một lời đe dọa, sau này sẽ trở lại tiêu
diệt một ổ cầm thú ra vẻ đạo mạo của Thiên Đạo môn.
Cuộc hôn nhân này cứ như vậy thất bại, Ngụy Lương Nguyệt trở thành chuyện cười của
mọi người, cha của mình thì bị thương nặng, Diệp Vũ ra tay rất thâm độc, khiến cha Ngụy Lương Nguyệt không chịu được bao lâu thì chết, từ đó về
sau nguyên chủ không còn chỗ dựa ở Thiên Đạo tông, những người trước đây hay nịnh hót hắn bây giờ cũng đối xử lạnh nhạt với hắn, trước đây nịnh
hót hắn bao nhiêu, thì hiện tại mỉa mai chà đạp hắn bấy nhiêu.
Ngụy Lương Nguyệt đã được nếm hết những đắng cay ngọt bùi trong nhân gian,
lúc này muốn cố gắng tu luyện, nhưng lại phát hiện mình không có một
chút tài nguyên tu luyện nào, tu luyện vốn dĩ chính là nghịch thiên, tư
chất của Ngụy Lương Nguyệt không tốt lắm, muốn tìm người tu luyện dễ
dàng như Diệp Vũ để báo thù, chẳng khác nào người ngốc nói mê.
Ngụy Lương Nguyệt phát hiện ra không có sự che chở của cha, dường như nửa
bước cũng khó đi, đợi đến khi Diệp Vũ tu luyện thành công quay lại báo
thù, hắn chỉ cần giơ tay lên đã giết được Ngụy Lương Nguyệt, không cần
tốn nhiều sức lực.
Nhìn Sư Tuệ Đế đứng cùng một chỗ với Diệp Vũ, giọt nước mắt hối hận rơi xuống, vì một người con gái mà hắn đã mất hết tất cả.
Mất đi cha, người con gái ấy lại chạy theo người khác, tiểu đệ trước kia giờ cũng bắt nạt hắn.