Hoắc Khanh từ bỏ ngôi vị hoàng đế, dù đại thần có khuyên ngăn thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, Hoắc Khanh nhân cơ hội này nói nếu cho tiểu hồ
ly ở lại bên cạnh hắn, thì hắn sẽ tiếp tục làm hoàng đế.
Các đại thần lập tức nén giận, không nói gì.
Hoắc Khanh cũng không còn cách nào khác mới từ bỏ ngôi vua, nếu không tiểu
hồ ly sẽ mất mạng, hơn nữa hiện tại toàn bộ hoàng cung đều bị bao vây,
hắn chính là con cua bị trói lại trong chính bộ càng của mình.
Hắn không nỡ để hồ nhi bị tổn thương, nhìn thấy hồ nhi mừng đến mức chảy cả nước mắt và tình cảm sâu đậm trong mắt nàng, Hoắc Khanh cảm thấy rất
đáng, có lẽ hắn sẽ cùng hồ nhi sống một cuộc sống khác.
Cuối cùng Hoắc Khanh và tiểu hồ ly bị kiểm soát cấm túc trong tẩm điện.
Ánh mắt Hoắc Khanh rơi trên người Ninh Thư, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu, nàng mới là người gây ra tai họa cho giang sơn Yến quốc."
Vẻ mặt của Ninh Thư không rõ chuyện gì, oan ức nói: "Thần thiếp không hiểu Hoàng thượng đang nói gì?"
"Dẫn sói vào nhà, Tiêu gia nhà nàng muốn trở thành chủ nhân của giang sơn
này, lòng muông dạ thú, trẫm vẫn luôn đề phòng Tiêu gia các người, không ngờ các người lại đi trước một bước, khiến trẫm bỏ lỡ một cơ hội tốt."
Ánh mắt Hoắc Khanh nhìn Ninh Thư tràn đầy căm phẫn: "Trẫm vẫn luôn không
thích nàng, trước đây giống như trẫm cầu xin để cưới được nàng vậy, trẫm vô cùng chán ghét nàng, ban đầu nên bóp chết Hoắc Thừa Vọng mới đúng."
Ninh Thư cúi người hành lễ, lạnh nhạt nói: "Đa tạ Hoàng thượng đã khoan
nhượng thần thiếp nhiều năm như vậy, trước đây thần thiếp không hề ép
buộc Hoàng thượng cưới thần thiếp, mà Hoàng thượng vì ngôi vị hoàng đế
mới cưới thần thiếp, thần thiếp còn không cảm thấy tủi thân, Hoàng
thượng lại đang tủi thân cái gì chứ, huống hồ chẳng phải trước giờ Hoàng thượng vẫn luôn lợi dụng thần thiếp sao."
"Như vậy chuyện tối hôm nay là do nàng bày kế sao?" Ánh mắt Hoắc Khanh hiểm độc quét về phía Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu: "Hoàng thượng, chuyện này không liên quan tới thần thiếp,
thần thiếp chỉ là một phu nhân ở hậu cung không lọt nổi vào mắt xanh của người, không có bản lĩnh sai khiến được cả mệnh quan triều đình, Hoàng
thượng người nghĩ nhiều rồi."
Ninh Thư nắm tay Hoắc Thừa Vọng rời đi, đi trên con đường ướt nhẹp, nước mưa ngấm vào giày mà hơi lạnh.
Hoắc Khanh nhìn bóng lưng của Hoàng hậu, tóc của cô lộn xộn rối tung, nhưng
đi vẫn rất bình tĩnh, hắn trước giờ chưa từng hiểu rõ người vợ cưới về
để làm vật trang sức này.
Trở lại tẩm cung, Ninh Thư liền sai
người nấu nước nóng để tắm rửa, bị cảm cũng không tốt, vẻ mặt của Hoắc
Thừa Vọng hơi mất mát, bị cha của mình nói sinh ra mình nên bóp chết
ngay, trong lòng Hoắc Thừa Vọng chắc hẳn vô cùng buồn bã.
"Thừa
Vọng, con không cần để ý đến lời nói của phụ hoàng con, người như vậy
không xứng làm cha." Ninh Thư xoa đầu Hoắc Thừa Vọng: "Cho dù như thế
nào, mẫu hậu cũng sẽ bảo vệ con."
Hoắc Thừa Vọng ngẩng đầu, nhìn
Ninh Thư nói: "Mẫu hậu, nhi thần lại thấy không đáng thay mẫu hậu, người vì phụ hoàng mà làm bao nhiêu chuyện, nhưng phụ hoàng lại đối xử với
người như vậy."
Ninh Thư nở nụ cười, nghe được lời này trong lòng cảm thấy ấm áp: "Bởi vì phụ hoàng con không hề thích mẫu hậu của con,
cô gái người thích là tiểu hồ ly, người có thể vì tiểu hồ ly mà trả giá
tất cả."
"Lẽ nào phụ hoàng đối xử với mẫu hậu không có chút
trách nhiệm với đạo nghĩa nào sao?" Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư hỏi:
"Phụ hoàng dường như bị điên rồi."
Xem đi, ngay cả một đứa trẻ
cũng biết điều này, nhưng Hoắc Khanh đã rơi vào trong tình yêu tuyệt mỹ
ảo tưởng của chính mình, chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn.
Không biết sau này có hối hận hay không.
Hoắc Khanh vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, quốc gia này cũng sẽ vứt bỏ hắn.
Hoắc Khanh và tiểu hồ ly bị đưa ra khỏi cung, sống trong một tòa phủ lớn,
phái rất nhiều người trông chừng, Hoắc Khanh hiện giờ đã trở thành Thái
thượng hoàng, tình cảm giữa hắn với tiểu hồ ly không còn ai có thể ngăn
cản được nữa rồi.
Hoắc Thừa Vọng thân làm con nối dõi duy nhất của Hoắc Khanh, sẽ kế thừa ngôi vua.
Sau khi Hoắc Khanh xuất cung, ba ngày sau Hoắc Thừa Vọng liền lên ngôi hoàng đế.
Trong hoàng cung tất cả đều bận rộn, tiếng nhạc vang lên.
Ninh Thư mặc bộ triều phục thêu hoa văn đàn chim tung cánh bằng những sợi
kim tuyến, đầu đội mũ phượng, còn Hoắc Thừa Vọng người mặc long bào, đầu đội mũ miện của vua có mười hai sợi rèm châu, từng bước một tiến về
phía chiếc ghế rồng mạ vàng dưới sự quỳ lạy của bách quan.
Hoắc Thừa Vọng mím chặt môi, từng bước đi rất vững vàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Ninh Thư trang điểm đôi môi đỏ mọng như lửa, đuôi mắt xếch lên, trông mạnh
mẽ mà có tính công kích, giẫm trên bậc thang, từng bước một đi lên.
Hoắc Thừa Vọng ngồi trên ghế rồng, chân của nó thậm chí còn chưa chạm tới
đất, nhưng cả người duỗi thẳng lưng, lộ vẻ trang nghiêm khác thường.
Ninh Thư ngồi trên một cái ghế bên cạnh, cho Hoắc Thừa Vọng một cái nhìn khích lệ.
Giọng nói của Hoắc Thừa Vọng vẫn khá non nớt, thậm chí còn hơi run rẩy, cao giọng nói: "Chúng ái khanh bình thân."
Ninh Thư ngồi bên cạnh quan sát, nhìn dáng vẻ của Hoắc Thừa Vọng, trong lòng rất vui mừng, chí ít nó không giống như trong kịch bản trở thành một
Hoàng tử quần áo lụa là nhưng vô dụng.
Có lẽ Hoắc Thừa Vọng có
thể trở thành một vị hoàng đế tốt, người ở địa vị cao, mặc dù có quyền
lợi nhưng bản thân cũng không được phép quá tùy hứng.
Hoắc Thừa
Vọng phong lão Thái sư làm phụ tá đứng đầu Nội các, Tiêu nguyên soái
giao lại binh quyền, Hoắc Thừa Vọng nắm lấy binh phù, để bồi thường Tiêu nguyên soái, đã phong hắn làm Trấn quốc công, con nối dõi đời sau có
quyền kế thừa tước vị.
Từ đó trong triều đình có hai nhà độc
quyền lão Thái sư và Tiêu nguyên soái, thêm cả binh quyền trong tay Hoắc Thừa Vọng chi phối, tạo thành một tam giác vững chắc.
Tiếng
chuông xa xăm truyền khắp toàn bộ kinh thành, Hoắc Khanh đứng trong sân, nhìn về phía hoàng cung, tiểu hồ ly rúc vào trong lòng Hoắc Khanh, nhìn Hoắc Khanh nói: "Có phải chàng hối hận vì đã từ bỏ ngôi vua rồi không?"
Hoắc Khanh cúi đầu đặt lên trán tiểu hồ ly một nụ hôn, nói: "Trẫm... ta đã nói rồi, nàng là người quan trọng nhất đối với ta."
"Hoắc Khanh, gặp được chàng là may mắn lớn nhất của thiếp." Tiểu hồ ly ôm cổ Hoắc Khanh, nhón chân hôn lên môi Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh ôm tiểu hồ ly thật chặt, hiện giờ hắn chẳng có cái gì, chỉ có
tiểu hồ ly, từ nay về sau nàng chính là toàn bộ trong cuộc đời hắn.
Hoắc Khanh mạnh mẽ hôn tiểu hồ ly, cố gắng không để mình hối hận.
Trải qua từng lễ nghi rườm rà, Ninh Thư cuối cùng cũng hoàn tất quá trình
lên ngôi với Hoắc Thừa Vọng, cả người đều mệt không chịu được.
Khuôn mặt Hoắc Thừa Vọng trắng bệch, Ninh Thư vội vã sai người chuẩn bị nước nóng rửa mặt.
Sau khi hai người tắm rửa xong, Hoắc Thừa Vọng sững sờ nhìn Ninh Thư hỏi: "Mẫu hậu, nhi thần đã trở thành hoàng đế rồi sao?"
Ninh Thư nhìn bộ dáng ngây ngốc của nó, vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, hiện
giờ con đã là hoàng đế, phải tự xưng là trẫm biết chưa?"
"Mẫu
hậu, sau này nhi thần sẽ bảo vệ mẫu hậu, không để mẫu hậu phải chịu tổn
thương nữa." Hoắc Thừa Vọng ôm Ninh Thư, cắn răng nói, Ninh Thư vỗ vỗ
lưng của nó, cảm nhận được Hoắc Thừa Vọng đang khóc, lập tức an ủi:
"Đừng khóc, Thừa Vọng. Sau này sẽ không ai có thể làm tổn thương con, về sau có Thừa Vọng bảo vệ mẫu hậu, cũng không ai dám bắt nạt mẫu hậu
nữa."
Hoắc Thừa Vọng lau nước mắt, lại nói: "Nhưng phụ hoàng người..."
"Không cần quan tâm đến phụ hoàng của con, người đã không còn là chủ nhân của
quốc gia này rồi, chính người từ bỏ nó." Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Chỉ
cần có mẫu hậu, không ai làm hại được con, cho dù là phụ hoàng của con
cũng không được."
"Bây giờ là lúc con trai bảo vệ mẫu hậu, con hy vọng mẫu hậu sẽ không đau lòng vì phụ hoàng nữa."