Ban đêm, sấm sét lóe lên, trên trời nổ ra những tiếng sấm lớn đinh tai
nhức óc, con mưa trút xuống xối xả, đột nhiên một tiếng sấm lớn vang
lên, cảm giác như cả cái hoàng cung này đang run rẩy.
Trong cơn mưa xối xả vang lên tiếng kêu sợ hãi: "Đi lấy nước, đi lấy nước."
Biệt thự bên cạnh tẩm điện của Hoắc Khanh bốc cháy rồi, lửa bốc lên tận trời cao, ngay cả cơn mưa xối xả cũng không thể dập tắt ngọn lửa đang thiêu
đốt trong phòng, ánh sáng của ngọn lửa chiếu sáng toàn bộ hoàng cung.
Trong hoàng cung náo động hết cả lên.
Ninh Thư bước từ trên giường xuống, nói với Hoắc Thừa Vọng đang đứng bên cạnh: "Thừa Vọng, sắp bắt đầu rồi, con có sợ không."
"Nhi thần không sợ." Hoắc Thừa Vọng nắm thật chặt nắm tay, thân thể đều run
rẩy, sắc mặt ửng hồng nói với Ninh Thư: "Nhi thần không sợ."
"Thất bại chúng ta sẽ chết." Thanh Trúc thay Ninh Thư mặc quần áo lên, Hoắc
Thừa Vọng bước xuống từ trên giường, kéo chặt góc áo của Ninh Thư: "Mẫu
hậu, nhi thần không sợ."
Ninh Thư ừ một tiếng, nắm tay Hoắc Thừa Vọng, đi về phía biệt thự đang cháy.
Thanh Trúc và cung nữ giúp Ninh Thư và Hoắc Thừa Vọng che dù, mưa rơi rất
lớn, trên mặt đất còn đọng rất nhiều nước mưa, nhanh chóng thấm vào
giầy.
Lúc đến biệt thự, rất nhiều cung nữ và thị vệ đều đang cứu hoả ở đây, Hoắc Khanh và tiểu hồ ly mặc đồ ngủ đứng ở dưới mái hiên tẩm điện, con mắt tiểu hồ ly đỏ ngầu, nhìn tâm huyết của mình bị thiêu rụi, cảm giác rất đau lòng, hoàng cung nhiều nơi như vậy tại sao lại chỉ đốt biệt thự của nàng, biệt thự của nàng mà.
Tiểu hồ ly vô cùng
luyến tiếc, đến thời cổ đại mới có một căn nhà xa xỉ cho mình, kết quả
bị sét đánh, cảm giác ông trời đang trêu ngươi nàng mà.
Hoắc
Khanh nhìn thấy tiểu hồ ly như vậy, nhanh chóng kêu người dập tắt lửa,
cho dù có nhiều thái giám và thị vệ dập lửa như vậy, thế nhưng ngọn lửa
vẫn không yếu đi, phát ra tiếng kêu bùm bùm.
Hoắc Khanh mặt
lạnh, nhíu chặt lông mày, ánh sáng của ngọn lửa nhún nhảy lúc ẩn lúc
hiện chiếu rọi xuống, vừa cay nghiệt vừa mạnh mẽ không gì sánh được.
Ninh Thư dắt theo Hoắc Thừa Vọng đi tới trước mặt Hoắc Khanh, hành lễ với Hoắc Khanh: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Hoắc Khanh lướt mắt nhìn Ninh Thư, ánh mắt dừng lại trên người Hoắc Thừa
Vọng, sốt ruột nói: "Đã trễ thế này còn mang theo con đến làm gì?"
"Xảy ra chuyện như vậy, thần thiếp đương nhiên phải tới, Thừa Vọng lo lắng
cho Hoàng thượng, tưởng rằng Hoàng thượng ở trong biệt thự, sợ Hoàng
thượng gặp chuyện không may, cầu xin thần thiếp cùng tới đây." Ninh Thư
lạnh nhạt nói.
Hoắc Khanh trong lòng giật mình, may là tối nay
không ở trong biệt thự, nếu không thì xui xẻo rồi, hồ nhi là một nữ nhân thích sự thú vị, có lúc làm chuyện thân mật trong biệt thự, tối nay
hoàn toàn không ở trong biệt thự, hồ nhi nói căn phòng vừa sửa xong
không phải là nơi thích hợp để ở, hơn nữa hồ nhi nói nàng thích ngủ trên long sàng hơn.
Nếu không tối hôm nay hắn cùng hồ nhi sẽ bị vây ở trong biệt thự này.
Hoắc Khanh cũng không suy nghĩ nữa thở dài một hơi, không nhịn được mà vươn
cánh tay ra một tay ôm lấy tiểu hồ ly, an ủi: "Đừng sợ, có trẫm ở đây."
Ninh Thư:...
Bên cạnh dù gì cũng có vợ và con trai, có thể khắc chế một chút hay không.
Hoắc Thừa Vọng cầm lấy tay Ninh Thư, nhìn Hoắc Khanh ôm tiểu hồ ly, sóng mắt nặng nề, dưới ánh sáng phản chiếu của ngọn lửa chợt biến hóa vô cùng kỳ lạ.
Ngọn lửa hừng hực cháy, cho dù có nhiều người hơn nữa, cũng không thể cứu được căn biệt thự.
Cuối cùng căn biệt thự cháy đến mức chỉ còn lại một cây gỗ đổ một tiếng rầm, nhìn vô cùng thê lương, trong lòng Ninh Thư cười sắp tắt thở, căn biệt
thự chướng mắt cuối cùng đã không còn nữa rồi.
"Hoàng thượng,
đại sự không ổn rồi." Một viên quan vội vã chạy tới, lập tức quỳ gối
trước mặt Hoắc Khanh, mưa to xối xả đập vào người của hắn, hắn cũng
không để ý đến.
Hoắc Khanh cau mày: "Khâm Thiên giám, sao khanh lại tiến cung?"
"Vi thần muốn tới để nói cho Hoàng thượng, trận cháy lần này là do trời cao cảnh cáo." Ánh mắt Khâm Thiên giám thẫn thờ quỳ trên mặt đất.
Khâm Thiên giám vừa dứt lời, lại có tiếng bước chân hỗn loạn hướng tới bên
này, Hoắc Khanh nhìn thấy lại là văn võ bá quan, sau đó từng người quỳ
rạp xuống trước mặt mình.
Hoắc Khanh lạnh nhạt nói rằng: "Chư vị
ái khanh làm cái gì vậy, trẫm không truyền các khanh tiến cung, các
khanh sao lại tiến cung, thị vệ trong hoàng cung này làm ăn kiểu gì
vậy."
"Hoàng thượng, xin thứ lỗi cho bọn thần không truyền mà
đến." Lão Thái sư nói với Hoắc Khanh: "Thật sự là chuyện này quá khẩn
cấp, liên quan đến vận mệnh tiền đồ của quốc gia, bọn thần chỉ có thể
mạo hiểm thiên hạ một phen vào cung."
Vị Thái sư này chính là ông nội của Huyên hoàng quý phi.
Ninh Thư nhìn vị Nguyên soái khoác trên mình bộ quân phục, râu đã bạc trắng, cũng chính là tổ phụ của nguyên chủ, thắng bại trong hôm nay rồi.
Nhìn xuống phía dưới là một đám đông đen nghịt đang quỳ, trong lòng Hoắc
Khanh có chút cảm giác không tốt, lạnh giọng nói: "Có chuyện gì ngày mai nói, hôm nay trẫm sẽ không so đo hành động phá vỡ quy định của các vị
ái khanh."
"Hoàng thượng, sự việc vô cùng quan trọng, hay cứ
nghe xem các vị thần tử như cánh tay đắc lực đây nói đi, thần thiếp xem
xem là có việc gấp gì." Ninh Thư cúi người hành lễ nói với Hoắc Khanh.
Hoắc Khanh cau mày trách mắng Ninh Thư: "Phi tần hậu cung không được phép
can thiệp chính sự, Hoàng hậu nàng vượt quá giới hạn rồi."
"Hoắc
Khanh, thiếp hơi sợ, chúng ta vào nhà đi!" Tiểu hồ ly nhìn thấy trận
chiến này, chân hơi run run, kéo ống tay áo Hoắc Khanh đáng thương nói.
"To gan, dám gọi thẳng tục danh của Thánh thượng, thật là không có phép tắc gì." Một vị Ngự sử rất thẳng thắn dùng ngôn từ chính nghĩa trách mắng
tiểu hồ ly.
Sắc mặt Hoắc Khanh lập tức khó coi, hắn còn không nỡ
mắng hồ nhi một câu, lại bị một viên quan không khách khí quát lớn như
vậy, lại nhìn thấy dáng vẻ bị hù dọa của hồ nhi, Hoắc Khanh lạnh lùng
nói: "Ngô ngự sử, ngay trước mặt trẫm kêu la om sòm như vậy, là dáng vẻ
của người có quy tắc sao?"
"Hoàng thượng tha tội, là vi thần quá
gấp gáp." Tuy rằng Ngự sử ngoài miệng nói xin lỗi, thế nhưng lưng vẫn
ưỡn thẳng tắp như trước, hiển nhiên không cho là mình đã sai, trên mặt
là biểu cảm lúc nào cũng có thể lấy cái chết để khuyên can, dường như
không hề sợ chết.
Ninh Thư nhìn thấy thân thể Hoắc Khanh đều
giận đến phát run, che trước mặt tiểu hồ ly, dường như muốn thay tiểu hồ ly che chắn phong ba bão tố vậy.
Ánh mắt Ninh Thư lóe lên, Hoắc
Khanh thật sự yêu tiểu hồ ly, thế nhưng tiểu hồ ly thì sao, nàng ỷ vào
sự sủng ái Hoắc Khanh, làm việc không hề kiêng kỵ, chưa từng nghĩ tới
việc giảm bớt gánh nặng cho Hoắc Khanh, thật không biết Hoắc Khanh có
thể che chắn cho tiểu hồ ly được bao lâu.
Hắn không mệt à?
Hoắc Khanh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: "Các khanh rốt cuộc là muốn nói gì, nhìn bộ dạng như muốn bức vua thoái vị vậy."
"Chúng thần không dám, Hoàng thượng thứ tội." Đại thần quỳ gối trong mưa, quan phục trên người đều bị nước mưa làm ướt sũng, Ninh Thư rất sợ thân thể
của tổ phụ không chịu được.
"Không dám, không dám, các khnh hiện
tại chính là đang ép cung, rốt cuộc là có chuyện gì?" Tay Hoắc Khanh vắt chéo sau ra lưng nắm thật chặt lại, thân thể khẽ run lên, sóng mắt Hoắc Khanh thâm trầm, biểu cảm trầm tĩnh, thế nhưng đáy mắt lại mang theo
bất an và sự sợ hãi không ngừng.
"Hoàng thượng, đêm nay vi thần
quan sát những vì sao, bên cạnh ngôi sao mai ảm đạm là ngôi sao có ma
khí sáng ngời, đây là bên cạnh bệ hạ có yêu nghiệt quấy phá, trận hỏa
hoạn lớn này chính là trời cao đang cảnh cáo bệ hạ." Khâm Thiên giám
kích động nói: "Trời giáng trận hỏa hoạn này xuống, đây là trời cao đang cảnh cáo Yến quốc."
"Toàn lời xằng bậy, quả thực là toàn nói lời xằng bậy." Thân thể Hoắc Khanh run rẩy, yêu nghiệt quấy phá, yêu nghiệt quấy phá, những người này, những người này quả thực to gan lớn mật.