Huyên quý phi bị đụng trúng bụng ôm lấy bụng mình kêu lên sợ hãi, chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, nghe thấy
Huyên quý phi rên rỉ đau đớn. Ối, giờ mới nhìn thấy váy của Huyên quý
phi có vết đỏ.
“Mau, thái y lập tức khám cho Quý phi, phải giữ lấy long thai.” Ninh Thư vội vã nói với thái y.
Huyên quý phi ngồi trên ghế, váy dính đầy máu, sắc mặt Huyên quý phi trắng
bệch, chảy nước mắt, đưa tay về phía Hoắc Khanh, Hoắc Khanh do dự nắm
lấy tay Huyên quý phi, bây giờ Quý phi rất yếu, đau buồn tuyệt vọng nói
với Hoắc Khanh: “Hoàng thượng, cứu cứu con của chúng ta, xin người,
Hoàng thượng.”
Hoắc Khanh không nói gì, chỉ gật đầu, sắc mặt
Huyên quý phi càng trắng bệch, cho dù thái y có châm cứu thì máu vẫn
không ngừng chảy.
Ninh Thư ở bên cạnh nhìn, lắc đầu, cái thai này của Huyên quý phi không giữ được rồi.
“Hoàng thượng, thân thể Quý phi nương nương vốn suy yếu, mãi mới có thai, thai nhi rất bất ổn, bị va chạm mạnh, vi thần vô năng, Quý phi nương nương
đã sảy thai rồi.” Thái y quỳ trên mặt đất, dập đầu.
Trên mặt Hoắc Khanh hiện lên vẻ vui thích quỷ dị, nhưng biến mất ngay, lạnh
lùng nói với thái y: “Tận lực điều dưỡng thân thể Quý phi, cần dùng
thuốc gì cứ dùng, nhất định phải chăm sóc thật tốt thân thể của Quý
phi.”
“Vi thần đã rõ.” Thái y thấy Hoắc Khanh không trách tội, lau mồ hôi lạnh.
“Hoàng thượng, trong Ngự hoa viên có gió lớn, mau ôm Huyên quý phi trở về tẩm cung đi.” Ninh Thư nói với Hoắc Khanh.
Trên mặt Hoắc Khanh có chút kì lạ, do dự một hồi mới ôm lấy Huyên quý phi đang trên ghế, đi về tẩm cung Quý phi.
Ninh Thư thấy dáng vẻ do dự của Hoắc Khanh, trong lòng khinh thường vô kể,
kêu ngươi ôm súc sinh thì ngươi vui, kêu ngươi ôm nữ nhân của ngươi,
ngươi lại khiếp sợ, ăn ở thế đấy.
“Thừa Vọng, mọi người về trước đi.” Ninh Thư kêu Thanh Trúc đưa hai đứa bé về, Hoắc Thừa Vọng nắm lấy
góc áo Ninh Thư, Ninh Thư hỏi: “Sao vậy.”
“Mẫu hậu cẩn thận một chút.” Hoắc Thừa Vọng lặng lẽ nói với Ninh Thư: “Lúc nãy phụ hoàng cười.”
Ninh Thư hơi sững sờ, hỏi: “Lúc nào?” Sự chú ý của cô đều đặt trên người
Huyên quý phi, không chú ý tới biểu cảm của Hoắc Khanh.
“Chính
là lúc thái y nói con của Quý phi nương nương không giữ được, nhi thần
thấy khóe miệng phụ hoàng cong lên.” Hoắc Thừa Vọng nhăn khuôn mặt bánh
bao lại: “Mẫu hậu, người phải tin nhi thần, nhi thần thực sự nhìn thấy.”
“Mẫu hậu tin con.” Ninh Thư xoa đầu Hoắc Thừa Vọng: “Mau cùng Thanh Trúc về đi.”
Ninh Thư đuổi kịp Hoắc Khanh, nhìn thoáng qua gò má Hoắc Khanh, gò má của
hắn rất lạnh nhạt, càng lộ ra đường nét thâm thúy mê người, thế nhưng
trong lòng Ninh Thư lại phát lạnh, lúc nữ nhân của mình sảy thai, lại
dám nở nụ cười.
Rất nhanh đã đến tẩm cung của Huyên quý phi,
Hoắc Khanh đặt Huyên quý phi đang hôn mê trên giường, sau đó nói với
thái y: “Chăm sóc tốt cho Quý phi.”
Hoắc Khanh đứng bên giường
nhưng mắt lại nhìn ra ngoài điện, chuyển bước, nói với Ninh Thư: “Hoàng
hậu, trẫm còn có việc, Quý phi giao cho nàng coi chừng, có chuyện gì thì sai người bẩm báo trẫm.”
Ninh Thư cũng không thèm nhìn Hoắc
Khanh, cúi đầu nói: “Hoàng thượng, Quý phi sảy thai cũng không phải là
ngoài ý muốn, mà là bị tiểu hồ ly đụng trúng bụng, thần thiếp cảm thấy
nên cho Quý phi một câu trả lời thỏa đáng, tiểu hồ ly tàn hại con cháu
Hoàng gia, không thể cho qua như vậy.”
Các phi tử khác trong điện liếc nhìn nhau, không nói gì, đều nhìn Hoắc Khanh.
Mặt Hoắc Khanh co lại, vung tay áo nói: “Chuyện này để sau hãy nói.”
“Hoàng thượng.” Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Hoắc Khanh: “Hoàng thượng, trong bụng
Quý phi cũng là con của người, con hồ ly giết con của người, sao người
không thay Quý phi và con đòi lại lẽ phải, chỉ là một con súc sinh, một
gậy đánh chết, mắc mớ gì…”
“Nàng câm miệng.” Hoắc Khanh không
nhịn được cắt lời Ninh Thư, lập tức phát hiện tâm tình của mình hơi mất
khống chế, nhẹ giọng nói: “Chuyện này trẫm sẽ bồi thường cho Quý phi,
còn tiểu hồ ly, chỉ là một súc sinh không hiểu chuyện, đánh chết nó con
của trẫm sẽ trở về sao? Chẳng lẽ mất đi con trẫm không đau lòng?”
Bồi thường Quý phi, nhưng đầu sỏ gây tội lại không xử lý, bạc bẽo vậy, đến
Ninh Thư đã trải qua vài thế giới, lúc này cũng không chịu được thấy sợ
trong lòng, hổ dữ cũng không ăn thịt con cơ mà.
Mà Hoắc Khanh lại muốn đứa bé biến mất, sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của hắn và tiểu
hồ ly, không lạnh lẽo vô tình với những nữ nhân khác, thì sẽ không biểu
hiện được thâm tình với nữ chính.
Ninh Thư kìm lại lệ khí trong lòng, lạnh nhạt nói: “Thần thiếp biết rồi, Hoàng thượng đi thong thả.”
Hoắc Khanh xoay người rời đi, bóng lưng có chút chật vật.
“Hoàng hậu nương nương, lẽ nào cứ để vậy?” Các phi tử hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư phất tay một cái: “Mọi người cũng trở về đi, không có việc gì thì ở yên trong cung của mình, đừng đi lung tung.”
“Vâng.” Các phi tử lui xuống, ai ai cũng có vẻ rất u buồn, nếu trước kia có phi tử sảy thai, đương nhiên sẽ rất hả hê, nhưng bây giờ.
Trong lòng của mỗi người đều như có tảng đá đè nặng, bất an không ngừng.
Từng chậu máu loãng được bưng ra ngoài, hơn nửa ngày thái y mới ra khỏi điện, Ninh Thư hỏi: “Quý phi thế nào?”
Thái y lắc đầu, “Thân thể Quý phi nương nương bị tổn hại vô cùng, về sau khó có thể mang thai.”
Ninh Thư thở dài một hơi, hoàng cung đúng là nơi khiến người ta khó chịu,
Ninh Thư nói: “Cố gắng điều dưỡng, dùng dược liệu gì cũng được, Hoàng
thượng cũng nói như vậy rồi.”
Thái y gật đầu.
Ninh Thư đi vào tẩm điện, bên trong nồng nặc mùi máu tanh, Huyên quý phi tóc rối
bời nằm trên giường, mặt trắng như tờ giấy, khí sắc rất kém, bả vai lộ
ra ngoài chăn trông rất gầy, khiến người ta thấy mà thương.
Ninh
Thư ngồi bên giường, cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Huyên quý phi,
tiểu hồ ly thật may mắn, có thể khiến Hoắc Khanh dốc hết thâm tình đời
này, nhưng còn phụ nữ trong hậu cung thì sao, hậu cung bao nhiêu nữ
nhân, như vậy thật tàn nhẫn.
Nếu không thích cũng không cần chọn nhiều nữ nhân tiến cung như vậy, nữ nhân xinh đẹp như hoa gả cho những
người khác, e rằng còn hạnh phúc hơn trong cung.
“Hoàng hậu nương nương, để nô tỳ làm cho.” Thị nữ của Huyên quý phi ở bên cạnh nói với
Ninh Thư, Ninh Thư ừ một tiếng, đưa khăn cho thị nữ thân cận của Huyên
quý phi.
“Hoàng hậu nương nương, mùi máu tươi trong điện nhiều,
mời nương nương di giá.” Thị nữ nói với Ninh Thư, thị nữ cả đỏ mắt, cố
nén đau buồn.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Không sao, bổn cung ở đây chờ Quý phi tỉnh lại.”
Thanh Trúc đưa hai đứa bé trở về, sau đó lại tới, đứng ở cạnh Ninh Thư chờ Quý phi tỉnh lại.
“Thanh Trúc, rót chén nước cho bổn cung.” Ninh Thư cảm thấy rất khát.
Buổi tối Huyên quý phi mới tỉnh lại, thấy Ninh Thư túc trực bên giường hơi
sửng sốt, sau đó cuống quít sờ bụng của mình, khóc lớn: “Con của ta, con của ta, con…”
Tiếng kêu đau thương tột độ, bi thương mà tuyệt vọng.