Đến khi vết thương của Ôn Như Họa đã gần khỏi, có thể xuống giường đi lại, trưởng thôn gia liền lập tức chuẩn bị chuyện hôn
sự cho Hà Tiểu Hoa và Ôn Như Họa, giăng đèn kết hoa, một mảng đỏ rực, Ôn Như Họa giận đến mức lại lần nữa trở về nằm trên giường.
Ninh
Thư cảm thấy mình cũng xem như là người nhà của Ôn Như Họa, nghiêm túc
chuẩn bị cho Ôn Như Họa mấy bộ quần áo, chăn gối mới, thậm chí còn bỏ
vào mấy thỏi bạc, nói với Ôn Như Họa đây là của hồi môn cho hắn.
Ôn Như Họa nghe là của hồi môn, cả người phát hỏa, ném sạch bạc trước mặt, âm trầm nhìn Ninh Thư, “Ta chính là chết cũng sẽ không cưới Hà Tiểu
Hoa.”
Ninh Thư nhặt bạc trên mặt đất lên, sửa cho đúng nói: “Biểu ca, hiện tại là huynh gả cho Hà cô nương, ở rễ Hà gia, không phải huynh cưới Hà cô nương.”
“Bạch Cầm Tương, có phải ngươi muốn hủy hoại
hết thảy của ta thì trong lòng ngươi mới cam tâm hay không?” Khuôn mặt
thon gầy của Ôn Như Họa dữ tợn.
Vẻ mặt Ninh Thư ngạc nhiên, ủy
khuất nói với Ôn Như Họa: “Biểu ca, sao huynh có thể nghĩ muội như vậy
đây, mọi thứ muội làm đều vì muốn tốt cho huynh, nếu không có nhân sâm
của Hà cô nương, biểu ca bây giờ huynh đã sớm ở dưới mười tám tầng địa
ngục rồi, nơi nào còn có thể nói lời như vậy với Cầm Tương đây.”
Ôn Như Họa: …
Ninh Thư còn nói thêm: “Biểu ca huynh yên tâm, huynh chỉ cần an tâm dưỡng
bệnh, chuyện khác cứ giao cho muội chuẩn bị là được rồi, muội nhất định
sẽ để biểu ca vẻ vang gả ra ngoài.”
“Nói nữa biểu ca, chuyện này
có rất nhiều người có thể làm chứng, chẳng lẽ biểu ca huynh muốn chơi
xấu sao? Phá hoại thanh danh của Hà cô nương sao? Không phải huynh hận
nhất loại hành vi này sao, không phải huynh không quen nhìn Hà Đại Hoa
đùa giỡn phá hoại thanh danh của nữ tử nhất sao, biểu ca huynh sẽ không
làm như thế đi?”
Môi Ôn Như Họa run rẩy không nói nên lời, Ninh
Thư tiếp tục nói thêm: “Cầm Tương làm như vậy đều là vì suy nghĩ đến
tính mạng của biểu ca, nói nữa Hà cô nương cũng là người tốt, rất hợp
với biểu ca.”
“Ngươi đâm ta bị thương, sau đó vì nhân sâm mà bán
ta, cư nhiên còn nói là muốn tốt cho ta, Bạch Cầm Tương, ngươi đừng quá
đáng quá.” Ôn Như Họa gào thét Ninh Thư.
Vẻ mặt Ninh Thư càng
thêm ủy khuất, nói: “Biểu ca, muội đã nói rồi, muội không biết là huynh, nếu biết là huynh, muội tuyệt đối sẽ không làm như thế, huynh không nên lén lút vào lều của muội, huynh nên ở bên ngoài lều gọi muội, hành vi
như vậy của huynh, ai cũng sẽ cảm thấy là muốn mưu đồ bất chính mà thôi, nói nữa nhân sâm là huynh dùng, không phải muội dùng, sao có thể nói
muội vì nhân sâm mà bán huynh đây?”
Ôn Như Họa tức giận đến nói không ra lời, chỉ biết nóng nảy kêu Ninh Thư cút.
Sau đó Ninh Thư bay nhanh cút đi, lưu lại Ôn Như Họa bịt miệng vết thương rên rỉ.
Trưởng thôn cầm một quyển lão hoàng lịch chọn một ngày hoàng đạo, để cho hai đứa nhỏ thành thân.
Hôm nay ngày hoàng đạo thời tiết rất đẹp, trưởng thôn gia cho đốt pháo,
không khí náo nhiệt, ngay cả căn nhà tranh rách nát của Ôn Như Họa cũng
náo nhiệt lạ thường.
Ninh Thư vô cùng nhiệt tình chiêu đãi mọi
người, tân lang Ôn Như Họa bị người thu thập tốt, mặc vào y phục đỏ
thẫm, là được người nâng ra ngoài, sau đó bị cõng trên lưng, đi đến nhà
trưởng thôn.
Khuôn mặt Ôn Như Họa xanh mét, trên mặt không có một tí vui mừng, ánh mắt đặc biệt hận thù đặt trên người Ninh Thư, Ninh Thư cười tủm tỉm nói với Ôn Như Họa: “Biểu ca, huynh cứ đi trước, đợi lát
nữa muội sẽ tới đó ngay.”
Sắc mặt Ôn Như Họa càng thêm xanh mét, thân thể run rẩy dường như sắp rơi từ trên lưng xuống.
Khi Ôn Như Họa đi đến nhà trưởng thôn, trông thấy trước sân đều là đồ ăn,
không thì chính là gà vịt ngỗng kêu ‘quạc quạc’, những thứ này đều là
quà mừng thôn dân mang tới.Thôn dân thô bỉ, một khuôn mặt khắc khổ,
trong không khí mùi phân thúi của gà của vịt của ngỗng hỗn loạn, Ôn Như
Họa không cam lòng, trong lòng gào thét, đây không phải sinh hoạt hắn
muốn, cuộc đời của hắn không phải là cái dạng này.
Không phải là
cái dạng này, nhìn tân nương khăn voan được người đỡ ra, cảm xúc trong
lòng Ôn Như Họa càng thêm mãnh liệt, đây không phải thê tử hắn muốn
cưới, đây không phải sinh hoạt hắn muốn sống, còn là bị ở rễ, từ đây đều phải nhìn sắc mặt một nhà trưởng thôn.
Ôn Như Họa quay đầu lại
nhìn lướt qua, nhìn thấy Ninh Thư đứng bên kia, nháy mắt trong lòng hắn
nổi lên chua xót, oán hận, lại mang theo vẻ quỷ quyệt triền miên, loại
cảm giác yêu hận đan xen này làm Ôn Như Họa không có biện pháp nào bình
tĩnh nổi.
“Giờ lành đã đến, tân lang còn không leo xuống.” Hà Đại Hoa phe phẩy cây quạt nói với Ôn Như Họa.
Ôn Như Họa không để ý tới Hà Đại Hoa, thẳng lăng lăng nhìn Ninh Thư, Ninh
Thư lập tức đi đến bên này, nói: “Biểu ca, huynh leo xuống đi, phải đi
bái đường.”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không lấy Hà Tiểu Hoa đâu.” Ôn
Như Họa tựa hồ mang theo hờn dỗi, lại có vẻ chờ mong nào đó nói với Ninh Thư.
Hà Đại Hoa dùng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn Ôn Như Họa,
mặt trưởng thôn bên cạnh nháy mắt đen thui, trực tiếp cho người thô bạo
kéo Ôn Như Họa từ trên lưng xuống, túm hắn đến chỗ đại đường bái đường.
Ôn Như Họa muốn phản kháng, nhưng hắn là một thư sinh văn nhược sức đâu ra so với thôn dân làm việc nông, huống chi hiện tại Ôn Như Họa còn bị
thương.
Ôn Như Họa bị người ép bái đường, thời điểm nghe hai từ
‘Lễ thành’, trong lòng Ôn Như Họa như có thứ gì nổ tung, khiến lòng của
hắn đột nhiên trống trải, trống trải đến khó chịu.
Ninh Thư ở bên ngoài đại đường quan sát khuôn mặt nghẹn đỏ của Ôn Như Họa, đủ loại cảm xúc hiện lên trên mặt, không có sắc mặt vui mừng sau khi thành thân.
Ninh Thư bước vào nhà chính, cười tủm tỉm nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, biểu ca của ta xin nhờ ngươi chiếu cố, đây là quà mừng ta cho biểu ca,
nghe nói nhân sâm cứu biểu ca là món đồ bảo bối của trưởng thôn, nên ta
đặc biệt cho người đến nội thành mua nhân sâm.”
Ninh Thư tiếp
nhận nhân sâm trong tay Nguyệt Lan, đưa cho trưởng thôn, trưởng thôn mở
hộp trông thấy nhân sâm không khác với củ trước kia lắm, tức khắc vui
mừng ra mặt, nói: “Được, được, không cần khách sáo như thế, đều là người một nhà, người một nhà.”
Ôn Như Họa nhìn thấy nhân sâm, tức thì
đôi mắt đều đỏ, chất vấn Ninh Thư: “Vì sao lúc trước ngươi không lấy
nhân sâm ra, vì sao, vì sao?” Nếu Bạch Cầm Tương sớm lấy nhân sâm ra một chút, hắn sẽ không cần cưới Hà Tiểu Hoa, sẽ không gặp chuyện nhục nhã
như vậy.
Cùng lắm thì đem nhân sâm trả cho Hà gia không phải sao, hắn cũng không đến mức vì một củ nhân sâm mà rơi xuống tình trạng này.
Trong lòng Ninh Thư thầm nghĩ, chỉ là ta thích xem bộ dạng giãy dụa vật vã lại không có kết quả này của ngươi.
Vẻ mặt Ninh Thư ngạc nhiên, nói: “Trước đó không có nhân sâm, muội là thấy huynh phải thành thân, liền đặc biệt đi mua một củ, tặng cho huynh làm
quà cưới, biểu ca muội làm sai chuyện gì sao?”
Lòng Ôn Như Họa
như thiêu như đốt, hận không thể ôm lấy ngực mình, ngửa mặt lên trời
thét dài để phát tiết phẫn nộ trong lòng, nếu như cứ nghẹn xuống như
này, Ôn Như Họa có cảm giác mình sẽ phát điên mất.
Ôn Như Họa lấy bông hoa đỏ hồng trên ngực mình, ném xuống đất, nói với trưởng thôn:
“Nhân sâm đã trả lại cho các ngươi rồi, ta sẽ không thành thân với Hà
Tiểu Hoa.”
Sắc mặt trưởng thôn lạnh lẽo, Hà Đại Hoa lạnh lùng nói với Ôn Như Họa: “Tên chó chết, ngươi có dám cá ngươi còn có thể sống đi ra khỏi căn nhà này hay không, nếu người còn sống rời đi, lão tử cùng
họ với ngươi.”
Hà Tiểu Hoa trực tiếp vén khăn voan tân nương,
khuôn mặt trang điểm bỗng chốc dữ tợn nói với Ôn Như Họa: “Nói lời vô
dụng làm gì, trực tiếp đi động phòng.”