Ninh Thư im lặng nhìn Ôn Như Họa kích động không
thôi, nàng chỉ tùy tiện nói hai câu, Ôn Như Họa thật giống như là đồng
cảm bản thân mình cũng đã chịu vũ nhục như vậy.
Phỏng chừng là bị nhân vật anh hùng trừ tham quan giết ác bá nhập.
Ninh Thư cảm thấy tính cách Ôn Như Họa có hơi nguy hiểm, nói dễ nghe là ghét cái ác như kẻ thù, nói khó nghe chính là rối loạn nhân cách phản xã
hội.
Đột nhiên cảm thấy Mộc Yên La quá vĩ đại, hy sinh chính mình thu phục những nam nhân có bệnh này.
“Cút ra ngoài, về sau không được vào phòng của ta, ngươi cũng không được tùy tiện đụng vào đồ đạc của ta, người như ngươi không có tư cách đụng vào
đồ của ta, Bạch Cầm Tương, đừng khiêu chiến điểm giới hạn của ta.”
Đồ vật vừa bẩn lại nát này, ta cũng không muốn đụng vào đâu nhé, trong
lòng Ninh Thư khinh thường một câu, liền xoay người rời đi, vừa ra khỏi
cửa liền trông thấy mập mạp thôn bá trong tay cầm một nhúm hoa dại không biết hái ở đâu đến, bó thành một nhúm lung tung, bộ dạng tay nâng hoa
dại đứng ở bên ngoài hàng rào, thật đúng là… đần độn a.
“Mỹ nhân, ta tặng hoa cho ngươi, hoa tươi tặng mỹ nhân.” Hà Đại Hoa trông thấy
Ninh Thư, tức thì đi tới nhét hoa dại vào tay Ninh Thư.
Nguyệt Lan châm chọc Hà Đại Hoa, “Hoa này xấu như thế, làm sao tiểu thư nhà ta sẽ thích đây.”
Hà Đại Hoa cười ha hả với Nguyệt Lan, “Thị nữ của mỹ nhân cũng đừng nóng giận, lần sau ta sẽ hái nhiều hơn một phần.”
Nguyệt Lan kiêu ngạo hừ lạnh không nói gì.
“Hừ, quả nhiên ngươi đi tới nơi nào cũng như thế này, thích quyến rũ nam
nhân có quyền thế, đoán chừng ngươi vẫn chưa nói cho Hà Đại Hoa, ngươi
đã gả cho người khác rồi, là người bị trượng phu ruồng bỏ đi.”
Ôn Như Họa châm chọc Ninh Thư, kẹp một quyển sách rời đi, phỏng chừng là đến lớp học.
Ninh Thư hướng bóng lưng Ôn Như Họa lớn tiếng nói: “Có người tặng muội hoa,
điều đó chứng tỏ muội có mị lực, chẳng lẽ muội có mị lực vẫn là lỗi của
muội sao, đổ lỗi cho muội?”
Ôn Như Họa ngừng bước chân, quay đầu
gào thét với Ninh Thư: “Ngươi không biết xấu hổ như thế ****, không biết xấu hổ đến cực điểm, ngươi lại còn nói ra lời như vậy, quả thực đúng là không bằng súc sinh, đãng phụ không biết xấu hổ, Bạch Cầm Tương, ngươi
thật là càng ngày càng tiện mà, ngươi như này là bất chấp tất cả sao?
Vậy sao ngươi không đến thanh lâu treo biển hành nghề luôn đi, dù sao
ngươi cũng thiếu nam nhân như thế.”
Lời nói này xác thực rất ác
độc, đến bây giờ Ninh Thư vẫn chưa nhìn thấy Ôn Như Họa này ở đâu có khí chất của nam chủ, một tên như rắm này, sao có thể là nam chủ đây, chắc
không phải cốt truyện quân vì kiếm đủ bảy anh em hồ lô, nên mới kiên
quyết thêm hắn vào?
Chẳng qua Ôn Như Họa ngược lại có sự tùy hứng của nam chủ, chính là thế giới nên chuyển động quanh hắn, hắn không
sai, là thế giới này sai.
“Biểu ca, muội đi treo biển hành nghề, huynh nhất định phải tới thăm Cầm Tương a, dù sao biểu ca đọc
nhiều thoại bản như thế, chắc có nhiều kinh nghiệm đi.” Ninh Thư phi thường châm chọc nói.
Ôn Như Họa tức giận đến thân thể đều đang run rẩy, phẩy tay áo bỏ đi, “Ngươi đãng phụ không biết xẩu hổ này.”
Đợi đến khi Ôn Như Họa đi rồi, Ninh Thư mới nói với Hà Đại Hoa: “Đa tạ hoa của ngươi.”
“Mỹ nhân, làm sao ngươi lại theo người như Ôn Như Họa.” Những lời này của
Hà Đại Hoa cũng đã nói vô số lần rồi, tỏ vẻ hết sức tiếc nuối, “Mỹ nhân
như ngươi vậy cho dù không cùng nam tử ưu tú như ta, cũng không nên cùng nam nhân như Ôn Như Họa.”
“Sao thế, ngươi thực chán ghét Ôn Như
Họa, nhưng muội muội của ngươi Hà Tiểu Hoa hình như rất thích Ôn Như Họa mà.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.
Tức khắc Hà Đại Hoa tức giận,
thịt mỡ trên mặt co rút, xì một tiếng khinh miệt ghét bỏ nói: “Đôi mắt
muội muội ta chính là bị phân dán lại, Ôn Như Họa cái thứ chó đội lốt
người kia, chẳng qua chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, muội muội ta thích
cái khuôn mặt đó, nếu như không phải sợ cha ta đánh gãy chân của ta, ta
cũng muốn đưa muội muội ta đến tiểu quán, tìm kiếm tiểu bạch kiểm so với Ôn Như Họa càng đẹp mắt hơn.
Ninh Thư: …
Huynh đệ này cũng là hiếm thấy, muốn đưa muội muội của mình tới điếm vịt đực, thật sự là
người sảng khoải, tính cách rất tốt, chỉ là lớn lên có hơi chút khó coi, nếu tên này là nam chủ, Mộc Yên La sẽ không chịu nhiều khổ như thế.
Ninh Thư có chút đồng ý gật đầu, “Ôn Như Họa xác thực là kẻ vô tích sự, trong trăm người thì vô dụng
nhất là thư sinh.”
“Đúng vậy, cuối cùng đã có một tri kỉ rồi, mỹ nhân chúng ta kết bái huynh đệ đi.” Hà Đại Hoa muốn vươn tay cầm tay Ninh Thư.
Ninh Thư lập tức lui về phía sau một bước, “Đừng mơ chiếm tiện nghi của ta.”
Hà Đại Hoa cười ha hả, ‘ba’ một phát mở ra quạt xếp, vô cùng bựa mà phẩy phẩy.
Thời gian dài, Ninh Thư và huynh muội Hà gia lại có một tí tình hữu nghị,
mỗi ngày lúc ăn cơm Hà Đại Hoa với Hà Tiểu Hoa đều mang đồ ăn tới, Ninh
Thư nói mình còn có một thị vệ, Hà Đại Hoa liền phi thường
sảng khoái chuẩn bị nhiều hơn một phần.
Chẳng qua Ninh Thư cũng trả tiền đấy, dù sao nông dân đều sống không khá giả, lúc đầu Hà Đại Hoa không vui, nhưng Ninh Thư kiên trì muốn đưa, Hà Đại
Hoa cũng liền nhận lấy.
Ngược lại Ninh Thư hiểu rõ Hà Đại Hoa
không phải thôn bá gì đó thu hết mồ hôi nước mắt của dân làng như Ôn Như Họa nói, chẳng qua chỉ là miệng ba hoa một tí, không có việc gì liền đi đùa giỡn tiểu cô nương trong thôn một chút, nhưng chưa từng chân chính
động tay.
Nhưng ở trong mắt Ôn Như Họa, đây là hành vi không bằng cầm thú, phá hư trong sạch của nữ tử, làm người nhà nữ tử giận mà không dám nói gì.
Ninh Thư lại cảm thấy Ôn Như Họa ghen ghét Hà Đại
Hoa có thể không kiêng nể gì cả, Ôn Như Họa cũng chỉ có thể một mình một người trốn trong phòng đọc thoại bản đồi trụy, hành vi của hắn cao
thượng hơn Hà Đại Hoa sao?
Ôn Như Họa ngược lại rất kiên cường,
thời điểm mỗi lần huynh muội Hà gia mang thức ăn tới, hắn không ăn, đợi
sau khi huynh muội Hà gia đi về, lại ăn một ít bánh bột ngô khô cứng,
hoặc là cháo loãng.
Mỗi ngày ăn mấy thứ này, Ninh Thư cũng bội
phục Ôn Như Họa không có gầy thành da bọc xương, vẫn là bộ dạng chó đội
lốt người như cũ.
Quá không khoa học.
Mỗi lần Hà Đại Hoa
tới tìm Ninh Thư, Ôn Như Họa đều sẽ lạnh một khuôn mặt châm chọc Ninh
Thư không biết xấu hổ, muốn câu dẫn nam nhân, châm chọc Hà Đại Hoa là
một nam nhân nhặt giày rách, Hà Tiểu Hoa nằm không cũng trúng đạn, châm
chọc Hà Tiểu Hoa là nữ nhân cho không nam nhân cũng không thèm, đời này
không gả được.
Ninh Thư tỏ vẻ sợ hãi thán phục hành vi mở ra địa
đồ đại bác của Ôn Như Họa, một người nam nhân có thể nói như thế, nói
lời độc ác như vậy cũng xem như là một loại bản lĩnh, rốt cuộc là người
đọc qua rất nhiều sách, thư sinh bụng đầy kinh luân a.
Đối với
lời nói khó nghe của Ôn Như Họa, thật ra Ninh Thư và Hà Đại Hoa cũng
không có cảm giác gì, nhưng Hà Tiểu Hoa lại rất thương tâm, Ôn Như Họa
là người nàng ấy thích, bị người trong lòng châm chọc và ghét bỏ như
vậy, quả thực chính là trong lòng bị đâm thành một cái hố.
Tính
tình điêu ngoa của thôn hoa Hà Tiểu Hoa phát tác, chống nạnh quát Ôn Như Họa: “Hà Tiểu Hoa ta kém chỗ nào, cha ta là thôn trưởng, trong nhà có
ăn có uống, lớn lên cũng rất đẹp, ngươi dựa vào cái gì ghét bỏ ta, ngươi chẳng qua là một người dạy học, cơm cũng không có ăn, ngươi có tư cách
gì ghét bỏ ta,
Ôn Như Họa, ta thích ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng để ta nể mặt lại không cần.”
“Đời này của ta chính là không thành thân, cũng sẽ không lấy ngươi.” Ôn Như Họa nhàn nhạt nói, cực kỳ kiên quyết.
“Ngươi, ngươi…” Hà Tiểu Hoa tức đến khóc, bụm mặt bỏ chạy.