“Biểu ca, huynh cảm thấy huynh có thứ gì, huynh có thứ gì, có thứ gì…”
“Biểu ca, muội nói đúng không, nói đúng không? Nói đúng, à…” Quanh quẩn trong đầu Ôn Như Họa đều là những lời này.
Thân thể Ôn Như Họa lảo đảo hai cái, ôm ngực nhìn Ninh Thư, chống lại đôi
mắt chân thành của Ninh Thư, chỉ cảm thấy máu trong lồng ngực đang cuồn
cuộn, trước mắt từng đợt choáng váng, trái tim giống như bị một đôi tay
bóp chặt, tựa hồ muốn bóp nát lồng ngực hắn.
Ôn Như Họa gào thét
từng chữ từng câu, “Chẳng qua là ngươi đang kiếm cớ chuyện ngươi phản
bội hẹn ước, ngươi đây là nói bậy, ngươi đang nói bậy.”
Khóe
miệng Ôn Như Họa thấm bọt máu, tất cả lời nói của Bạch Cầm Tương chẳng
qua đều đang cười nhạo hắn vô năng, rõ ràng là nàng ta ruồng bỏ hẹn ước, dựa vào cái gì lẽ thẳng khí hùng như thế.
Ninh Thư bĩu môi, ngay cả động vật cũng sẽ lựa chọn giống đực cường tráng có lực tới sinh sản
đời sau, cách sinh tồn chính là như vậy, ngươi nha nói cái gì chết cứ
nắm lấy một lời hứa hẹn đã vỡ.
Nếu Bạch Cầm Tương thật sự bồi Ôn
Như Họa đi tới thời điểm công thành danh toại, nói không chừng người
phản bội hẹn ước chính là Ôn Như Họa.
“Đinh, leng keng, đinh leng keng, giá trị ngược +20, giá trị ngược đạt tới 100, a, Ninh Thư cô quá
giỏi a, tôi rất thích, cố lên, tiếp nữa, tiếp nữa.” Thanh âm muốn ăn đòn của 2333 đang vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy quá mất mặt, vì sao 2333 biến thành phong cách như này, quả thực chính là một loại sỉ nhục.
Ninh Thư: “Cút… Đi chết đi.”
Ôn Như Họa thất tha thất thểu vào nhà, đóng cửa, tựa hồ không muốn đối mặt với Ninh Thư.
Nguyệt Lan sùng bái nhìn Ninh Thư, “Tiểu thư, người nói đến mức người ta hộc
máu luôn, người thật lợi hại a, phong thái khẩu chiến quần nho không ai
địch nổi.”
“Đúng vậy a, có vấn đề gì ư tiểu thư?” Nguyệt Lan nghi hoặc nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư vỗ vỗ bả vai Nguyệt Lan, “Ngươi vui vẻ là được rồi.”
Ninh Thư và Nguyệt Lan bận bịu một hồi, cuối cùng cũng dựng xong lều vải,
đến giờ cơm trưa rồi, nhưng Ôn Như Họa tự giam mình ở trong nhà, không
có ý muốn đi ra, trong phòng cũng im ắng, Ninh Thư đều hoài nghi Ôn Như
Họa chết ở trong nhà rồi.
Ninh Thư đứng ở cửa, hô: “Biểu ca, huynh ở đâu? Ở đó thì kêu một tiếng.”
Trong nhà im ắng không ai lên tiếng, Ninh Thư nhướng mày, nam chủ hẳn sẽ
không yếu ớt như thế, chết dễ dàng như vậy, lại hô: “Biểu ca, phải ăn
cơm thôi, chúng ta ăn gì, trong phòng bếp một chút đồ ăn cũng không có,
một hột cơm cũng không còn, con chuột đều khóc lóc chạy ra rồi, biểu ca, huynh như thế nào lăn lộn đến nước này, biểu ca, huynh ở đâu?”
Trong nhà vẫn im ắng, Ninh Thư cảm thấy có chút không đúng, nói với Nguyệt
Lan: “Nguyệt Lan, mau tới đây xô cửa, biểu ca ở bên trong gặp chuyện
không may, không cần lo cái cửa này bị phá về sau có thể sửa lại được
hay không, dù sao bên trong căn nhà này cũng rất nghèo không có đồ vật
gì đó để ăn trộm để ý đâu, không cần đau lòng cửa.”
Nguyệt Lan
‘nga’ một tiếng, hít một hơi thật sâu chuẩn bị dùng máu thịt của mình
hiến thân đi tông cửa, nhưng cửa ‘két’ một tiếng mở ra, sắc mặt Ôn Như
Họa xanh tím đan xen nhìn Ninh Thư, trong mắt mang theo chán ghét cực
hạn.
Lúc trước Bạch Cầm Tương phản bội hẹn ước liền tính, nhưng
hiện tại còn dùng lời nói chanh chua tới kích thích hắn, quả thực càng
đáng ghét hơn so với Bạch Cầm Tương phản bội hẹn ước trước đó.
Có thể nói bây giờ Ninh Thư đã trở thành kẻ thù trong lòng Ôn Như Họa.
Ninh Thư giả vờ như không nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt Ôn Như Họa, hỏi: “Biểu ca, chúng ta ăn gì?”
Ôn Như Họa lạnh lùng nói: “Không phải ngươi có rất nhiều bạc sao? Tùy tiện tìm một nhà cho ít bạc liền có đồ ăn.”
Ninh Thư nhìn Ôn Như Họa nói: “Vậy huynh ăn gì?”
“Ngươi quản ta làm gì, Bạch Cầm Tương, ngươi muốn ở lại đây ta không có ý kiến gì, ta cũng không quản được ngươi, nhưng ngươi đừng hòng can dự vào
cuộc sống của ta, ngươi chẳng qua chỉ là muốn đến bù cho ta, xóa đi cảm
giác áy náy trong lòng ngươi, ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu.” Ôn
Như Họa lạnh như băng nói.
Có quỷ mới muốn đền bù cho ngươi, tùy
tiện nói ngươi liền tưởng thật, trong lòng Ninh Thư khinh thường, vì cái gì không cảm thấy nàng là tới báo thù hắn, đặc biệt gây khó dễ cho hắn
nhỉ.
Ôn Như Họa đã nói như thế rồi, đương nhiên Ninh Thư sẽ không ủy khuất chính mình, tính toán kéo Nguyệt Lan đi ăn món ăn nông thôn,
trước khi đi còn giả mù sa mưa* hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca, huynh đi cùng
bọn muội chứ, phỏng chừng lâu rồi huynh cũng không có ăn mặn đi, đợi tí
nữa muội bỏ tiền để người ta giết một con gà hầm cách thủy cho huynh,
hảo hảo dưỡng thân thể, chuẩn bị đi khoa khảo đi, chẳng lẽ biểu ca thật
sự muốn ngây ngốc ỏ nơi tầm thường này cả đời?”
*Giả mù sa mưa: giả bộ, vờ vĩnh.
Sắc mặt Ôn Như Họa khó coi vô cùng, “Ngươi chẳng qua là một người bị trượng phu ruồng bỏ, bị người ta vứt bỏ, người ta không cần ngươi nữa, ngươi
liền tới tìm ta, còn chỉ chỉ trỏ trỏ ta, ta làm chuyện gì căn bản không
tới phiên ngươi đến khoa tay múa chân.”
“Ta khoa khảo hay không
khoa khảo, liên quan gì đến ngươi, Bạch Cầm Tương, ta cảnh cáo ngươi,
đừng ở trước mặt ta nói chuyện khoa khảo gì đó, đời này ta sẽ không bước vào quan trường hắc ám, ta tình nguyện khốn khổ buồn chán ngây ngốc ở
nơi này cả cuộc đời.” Ôn Như Họa lời lẽ chính đáng nói, ưỡn ngực xương
cốt cứng rắn.
Ninh Thư: …
Có phải ngươi nghĩ quá nhiều hay không, nói hay lắm giống như ngươi đi thi có thể trúng tuyển vậy, còn
quan trường hắc ám, Ninh Thư cảm thấy cũng là say.
Loại người xem mình là ông trời này, thật sự rất đáng sợ.
Da mặt Ninh Thư run rẩy, còn nói thêm: “Chẳng lẽ biểu ca chưa từng nghĩ
qua nếu đi làm quan, làm một quan viên tốt làm chủ thay dân chúng trong
thiên hạ, vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ xin cứu giúp, đã quan
trường hắc ám, thì biểu ca càng phải đi khoa khảo, gột rửa quan trường
hắc ám?”
Ôn Như Họa nhíu mày, ngay sau đó nói: “Ngươi nói có đạo
lý, nhưng thiên hạ đen giống như quạ, từ xưa quan lại đã bao che cho
nhau, ta chỉ có một người, sao đấu lại một tập đoàn đại hắc ám như thế,
cho nên ta mới tuyệt vọng với chốn quan trường này.”
Ninh Thư có
hơi kinh ngạc nhìn Ôn Như Họa, xem ra Ôn Như Họa cũng không phải thật sự ngốc, nhưng mỗi ngày chỉ biết đánh súng, nói cho cùng vẫn là có chút sợ hãi khoa khảo, đoán chừng là sợ đi thi, còn tìm đủ loại lý do cảm giác
quá say lòng người.
Không có chuyện gì để nói với loại người này
đâu, Ninh Thư định mang theo Nguyệt Lan đi ăn cơm, đã ngửi được mùi thịt vịt, cái mũi Ninh Thư giật giật, quay đầu lại liền trông thấy có hai
người đứng bên ngoài hàng rào.
Một người trong đó chính là Hà
Tiểu Hoa mang trâm cài, trong tay Hà Tiểu Hoa bưng đồ ăn, kêu Ôn Như
Họa: “Ôn tiên sinh, ta mang một ít đồ ăn tới.”
“Ah, ngươi chính là mỹ nhân thầy dạy học mang về sao, không tồi, như thế nào lại quen một tên đầu óc cổ hủ không có ánh sáng như Ôn Như Họa đây?”
Một tên nam nhân tâm rộng thể béo bên cạnh Hà Tiểu Hoa, trong tay cầm
quạt xếp, học đòi văn vẻ, phối hợp với một khuôn mặt béo múp của hắn,
muốn bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu.
Hết lần này tới lần
khác hắn còn lấy làm tự hào, trước đó Ninh Thư thấy Tề Sanh cầm quạt
xếp, mới kêu một tiếng ưu nhã, bây giờ nhìn thấy tên này cầm quạt xếp,
thời điểm dùng ngón tay thô to như cà rốt nắm lấy quạt xếp, khỏi nói có
bao nhiêu đạp hư đôi mắt người khác.