Ôn Như Họa trông thấy đôi mắt lộ ra bên ngoài, thoáng sững sờ, hỏi: “Bạch Cầm Tương, sao ta thấy ngươi hoàn toàn không giống
với lúc trước, ngươi không phải Bạch Cầm Tương?”
Trước đó trời
tối, hơn nữa đối phương dùng khăn lụa trắng che mặt, căn bản không thấy
rõ lắm đối phương có bộ dạng gì, bây giờ Ôn Như Họa rõ ràng cảm nhận
được người này không phải biểu muội của hắn.
Bạch Cầm Tương nhiều lắm chỉ có thể xem như thanh tú, hơn nữa vóc dáng cũng không cao lắm,
nhưng người hiện tại ở trước mặt này dáng người cao gầy, cao ráo ưu nhã, rõ ràng không phải là Bạch Cầm Tương.
Ninh Thư nhướng mày, nhàn
nhạt nói: “Biểu ca, muội là Bạch Cầm Tương, muội biết lúc trước muội
ruồng bỏ hẹn ước giữa chúng ta là sai, nhưng hiện tại muội cũng gặp báo
ứng rồi.”
Ôn Như Họa gắt gao cau mày, người trước mặt không phải
Bạch Cầm Tương, nhưng dường như lại biết rõ chuyện giữa hắn và Bạch Cầm
Tương, chuyện gì đang xảy ra thế này.
Ôn Như Họa cảm thấy có hơi mờ mịt.
Ninh Thư ôm lấy mặt mình, nói: “Có phải cảm thấy đôi mắt của muội trở nên
ngập nước, vóc dáng cao hơn, dù sao cũng được gả vào hào môn, mỗi ngày
ăn bào ngư vi cá, tắm gội sữa bò, có thay đổi cũng là chuyện bình
thường, ăn ngon sống tốt, tự nhiên liền phát dục lần thứ hai.”
Lúc Bạch Cầm Tương gả chồng chẳng qua cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi,
không chừng bây giờ Bạch Cầm Tương thật sự đứng ở trước mặt Ôn Như Họa,
khả năng Ôn Như Họa cũng không nhận ra.
“Hiện tại ngươi đang khoe khoang với ta sinh hoạt giàu sang phú quý của ngươi sao?” Ôn Như Họa
mắt lạnh nhìn Ninh Thư, “Vậy bây giờ ngươi trở về tìm ta làm gì?”
“Đinh, giá trị ngược +20, trước mắt giá trị ngược là 40.” 2333 có chút kích
động nói, “Ai ui không tồi nha, một đêm liền có 40 điểm giá trị ngược,
Ninh Thư làm tốt lắm, nói không chừng lần này chúng ta sẽ kiếm lời to.”
Ninh Thư: “Cút.”
“Hừ, nữ nhân vô tình vô nghĩa, người ta hận cô, về sau cô đừng mơ gặp lại
tôi.” 2333 lau nước mắt, sau đó trong đầu Ninh Thư lập tức vang lên âm
thanh 2333 mô phỏng tiếng chạy bộ, 2333 nũng nịu gọi Ninh Thư: “Mau kêu
tôi lại, mau kêu tôi lại đi.”
Ninh Thư: “Cút… Xa một chút.”
Ninh Thư nhìn Ôn Như Họa một đêm không ngủ rất chi là chật vật tiều tụy,
trên áo bào xanh dính đầy bụi bẩn cỏ dại, sắc mặt hốc hác, râu trên cằm
cũng mọc, hình tượng này quá bi thảm.
Biểu muội của mình ham mê
hư vinh gả cho người khác, trong lòng Ôn Như Họa đã tồn tại nỗi đau,
Ninh Thư chỉ cần tùy tiện nói một câu liền gợi lên nỗi đau trong lòng Ôn Như Họa.
Đây là đau đớn Ôn Như Họa chôn chặt nơi đáy lòng không dám thừa nhận.
Ninh Thư cảm thấy Ôn Như Họa vừa đáng thương lại vừa đáng giận, nội tâm là
một người hèn nhát vô năng, một chút đả kích cũng không chịu được, thậm
chí từ bỏ cuộc đời của mình, hoàn toàn không có trách nhiệm của một nam
tử hán.
Nam tử như này sao có thể trở thành nam chủ, phỏng chừng
về sau cùng bảy nam tử khác dùng chung Mộc Yên La, Ninh Thư cũng cảm
thấy hắn là người bị khi dễ sỉ nhục, những nam chủ kia muốn quyền có
quyền, muốn tiền có tiền, hoặc là người có võ công cao cường, vừa chính
vừa tà.
Nhưng cảm thấy Ôn Như Họa hoàn toàn không có cái gì, coi như bụng đầy kinh luận thì có ích lợi gì chứ.
Đoán chừng không đoạt được nữ chủ cũng chỉ có thể tự mình giải quyết, đầu óc Ninh Thư càng chạy càng xa, rất có cảm giác không kéo về được.
Ôn Như Họa cầm giỏ tre lên ý định rời đi, Ninh Thư vội vàng hỏi: “Huynh muốn đi đâu?”
Ôn Như Họa lãnh đạm nói: “Dĩ nhiên là đi về.”Ninh Thư: “Muội đi cùng huynh.”
Lập tức Ôn Như Họa lạnh giọng rít gào: “Bạch Cầm Tương, ta không phải đồ
vật ngươi muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, muốn trở về tìm thì có thể trở về tìm, ngươi đừng uổng phí tâm tư.”
Ninh Thư một chút cũng không thèm
để ý đến thái độ của Ôn Như Họa, trực tiếp ngồi vào xe ngựa, sau đó đi
theo sau lưng Ôn Như Họa.
Ôn Như Họa tức giận bước đi nhanh hơn,
nhưng hai cái đùi của hắn sao có thể chạy trốn được ngựa bốn chân, cho
dù có dùng thêm cái chân nhỏ ngắn thứ ba của Ôn Như Họa cũng chả làm
được gì.
Thật sự không làm gì được đám người phía sau, Ôn Như Họa chỉ có thể mặc kệ, làm lơ người phía sau.
Nguyệt Lan vén rèm nhìn Ôn Như Họa phía trước, hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, có phải đầu óc của người kia có vấn đề hay không a.”
“Không có vấn đề gì, chẳng qua là cảm thấy mình là người đau khổ nhất trên
đời, tự thương hại bản thân.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, vì một nữ nhân,
hơn nữa vì một nữ tử không đáng giá, lại chôn vùi cuộc đời mình, từ bỏ
người thân của mình như thế.
Không, hẳn là Ôn Như Họa tự chôn vùi cả đời mình, bỏ nhà trốn đi, cũng mặc kệ cha mẹ tuổi tác đã cao, chạy
đến nông thôn dạy học trồng người, thật không biết Ôn Như Họa sẽ dạy ra
học sinh có bộ dạng gì nữa đây trời.
Trong cốt truyện Mộc Yên La
bị thuộc hạ Lý Vũ Phỉ phái đi đuổi giết, rơi xuống vách núi, được Ôn Như Họa đi hái thuốc cứu mạng, tuy rằng còn sống, nhưng mặt Mộc Yên La đã
bị hủy, trên người đều loang lổ dấu vết chịu hình, quả thực rất khó coi.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân biến thành người xấu xí, mỗi ngày Mộc Yên La chỉ có
thể lấy khăn che mặt, che mặt mình lại, một khuôn mặt bị che kín chỉ còn hở đôi mắt.
Đối với chuyện bị hủy dung, trong lòng Mộc Yên La
chỉ còn lại sự chết lặng, thôi thì cứ như vậy đi, hết thảy mọi chuyện
xảy ra đều do dung mạo của nàng.
Sau khi vết thương của Mộc Yên La tốt hơn, Ôn Như Họa cũng không đuổi Mộc Yên La đi, hai người cứ sinh sống cùng nhau như vậy.
Quan hệ bình bình đạm đạm, Mộc Yên La biết ơn Ôn Như Họa cứu mạng mình, giúp đỡ làm một ít việc nhà, chẻ củi nấu cơm, giặt phơi quần áo, cũng coi
như an ổn hơn.
Có đôi khi Mộc Yên La đưa cơm đến lớp học, sẽ bị
học sinh của Ôn Như Họa cười nhạo là người quái dị, có một ít học sinh
gan lớn nghịch ngợm còn ném đá Mộc Yên La.
Ôn Như Họa ghét bỏ Mộc Yên La làm hắn mất mặt, khiến hắn không có cách nào làm người trước mặt học sinh, không có cách nào đứng thẳng lưng trước mặt học sinh của
mình, bắt Mộc Yên La về sau không được đến lớp học nữa, bằng không sẽ
đuổi nàng đi.
Trong lòng Mộc Yên La rất thương tâm, từ mỹ nữ biến thành người quái dị, chênh lệch trước sau thật sự quá lớn.
Tuy rằng dung mạo Mộc Yên La bị hủy, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài rất mê
người, đôi mắt sáng như nước, ánh sáng lấp lánh sáng rực, xinh đẹp như
gợn nước dưới dòng sông, sóng nước lóng lánh, thời điểm đối diện, cảm
giác xương cốt đều mềm nhũn.
Chỉ bởi vì đôi mắt này, Mộc Yên La
bị nhi tử trưởng thôn nhìn trúng, thôn bá này cũng là người bụng đói ăn
quàng, nói thẳng tuy rằng bị hủy dung, nhưng đôi mắt lại cực đẹp, nữ
nhân ấy à, tắt đèn trùm chăn thì ai cũng như ai thôi.
Ôn Như Họa
biết được chuyện này, liền lạnh nhạt trào phúng Mộc Yên La, nói Mộc Yên
La khuôn mặt bị hủy còn không chịu nổi cô đơn, có phải nữ nhân đều thích thông đồng với nam nhân có quyền thế hay không.
Nhi tử trưởng
thôn ở trong thôn này tuyệt đối được coi là người có quyền thế, làm Ôn
Như Họa nhớ tới biểu muội của mình, người biểu muội thất tín bội nghĩa
trở thành quý phu nhân kia, nữ nhân đều vong ân phụ nghĩa như vậy.
Ôn Như Họa không đối phó được với nhi tử trưởng thôn, nếu không phải trong thôn chỉ có một giáo viện dạy học là Ôn Như Họa, thì thôn bá đã sớm
muốn giết chết cái tên Ôn Như Họa không biết từ đâu ra này.
Ôn
Như Họa oán hận người có quyền thế, đối với tên thôn bá này cực kỳ nhìn
không thuận mắt, cảm thấy tên thôn bá này chính là ác bá ức hiếp dân
lành, chọc người giận nhưng không dám nói gì, còn thôn bá lại cho rằng
đầu óc Ôn Như Họa có hố.