Ninh Thư đứng ở bên ngoài đến hai chân đều đã tê rần, bên trong vẫn đang điên loan đảo phượng, trước đó Ninh Thư còn hoài
nghi điểm chí mạng của Tề Sanh xảy ra chuyện gì, hiện tại xem ra vẫn rất uy vũ, điểm chí mạng của nam chủ sao có thể xảy ra chuyện gì đây.
Ninh Thư rũ đôi chân tê dại của mình, chợt nghe thấy cửa ‘két’ một tiếng mở
ra, ngẩng đầu liền trông thấy Tề Sanh chó đội lốt người đi ra, sắc mặt
ửng hồng, biểu tình trong vui sướng lại xen lẫn tức giận, dù sao cũng
rất khó hình dung.
Tề Sanh nhìn thoáng qua khuôn mặt xấu xí của
Ninh Thư, giọng có hơi khàn nói: “Về sau khi thiếu gia tới chỗ này,
ngươi đều chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, bổn thiếu gia không muốn nhìn
thấy mặt ngươi.”
Ninh Thư: mẹ nó ta muốn nhìn thấy mặt ngươi chắc?
Ninh Thư cúi đầu không nói gì, Tề Sanh hừ lạnh một tiếng liền rời đi.
Ninh Thư đi vào trong phòng, liền ngửi thấy một cỗ mùi tình dục nồng đậm, Lý Vũ Phỉ lười biếng ngồi ở trên ghế, bộ y phục chỉ choàng ở trên người,
vẻ mặt đều là nồng đậm thỏa mãn và dư vị, tựa hồ vẫn còn đang thưởng
thức.
Ninh Thư che đôi mắt lại, bà nó thật sự quá bẩn, đúng là một thế giới không có tiết tháo mà.
Lý Vũ Phỉ mở hai mắt, nhìn thấy Ninh Thư, cười với Ninh Thư, nói: “Biện
pháp của ngươi dùng rất tốt, ta chưa từng thấy qua Sanh ca ca hưng phấn
như thế, nhiệt tình cuồng giã tựa như muốn ăn ta luôn vậy, đến bây giờ
chân ta vẫn còn mềm nhũn.”
Đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa, người thuần khiết như nàng không thích hợp nghe được những lời nói này.
Ninh Thư vội vàng dời chủ đề nói: “Sao thiếu gia không ở lại qua đêm.”
Lý Vũ Phỉ nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, biểu tình có hơi ngượng
ngùng nói: “Ta và Sanh ca ca còn chưa có thành thân, lưu lại qua đêm
không hợp lễ nghi.”
Ninh Thư: …
Đúng là tự cởi quần áo
đánh rắm, động tĩnh như này mỗi người trong Tề phủ đều biết các ngươi
đang làm chuyện ấy, hiện tại lại muốn ra vẻ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi sao?
Đừng làm như vậy.
Ninh Thư méo mặt nhìn Lý Vũ Phỉ, trên mặt Lý Vũ Phỉ dường như còn vương lại khoái cảm mấy đời mới có, nhắm mắt lại đi ngủ.
Ninh Thư: tốt xấu gì cũng lên giường ngủ đi chứ, ngủ trên sàn nhà trơn bóng thật sự rất thoải mái sao?
Ninh Thư xoay người rời đi, ngay cả cửa cũng không đóng.
Quay về phòng, Nguyệt Lan vội vàng tiến tới hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, nữ nhân kia có làm gì người không.”
“Không có chuyện gì, tiểu thư nhà ngươi vẫn tốt.” Ninh Thư cảm thấy rất mệt, vừa nằm lên giường liền ngủ luôn.
Ngày hôm sau lúc Ninh Thư đang ngủ ngon lành, lại bị người kéo ra khỏi
giường, Ninh Thư mở to mắt, thấy người đến là nha hoàn bên người Lý Vũ
Phỉ, tức khắc nói: “Đại tỷ, rốt cuộc có chuyện gì lại không để người ta
ngủ đây.”
Tiểu nha hoàn nói: “Hiện tại đã lúc nào rồi, ngươi còn ngủ, tiểu thư có việc tìm người.”
Ninh Thư bĩu môi, theo tiểu nha hoàn đi gặp Lý Vũ Phỉ, toàn thân Lý Vũ Phỉ
tựa như được bao phủ trong dòng sông xinh đẹp, làn da trắng nõn, vừa
thấy chính là được người làm cho thoải mái.
Xác thực chính là diễm quang bắn ra bốn phía.
“Tiểu Hồng, lại đây, thưởng cho ngươi.” Lý Vũ Phỉ đưa cho Ninh Thư một túi
tiền, Ninh Thư mở ra xem, là hai thỏi bạc nặng trĩu đấy, Ninh Thư nhanh
chóng cất bạc đi, ngu hay sao mà không lấy.
“Lần này ngươi làm
rất tốt.” Lý Vũ Phỉ nói, “Đêm qua ta thấy Sanh ca ca không thích dùng
roi cho lắm, có phương pháp khác không?”Ninh Thư nhướng đôi lông mày thô to, nói: “Không thích roi, vậy thì không kích thích, vẫn nên dùng roi,
nhưng lần này không phải người đánh thiếu gia, mà để thiếu gia đánh
người, những việc này phải chậm rãi tiếp xúc, chờ khi thiếu gia yêu
thích phương thức kích thích này, đối diện với nữ nhân khác sẽ không có
hứng thú gì, về sau tâm tự nhiên sẽ đặt ở chỗ của Vũ Phỉ tiểu thư.”
“Vậy ngươi chuẩn bị giúp ta.” Lý Vũ Phỉ nói.
Ninh Thư gật gật đầu.
Ninh Thư nghĩ Tề Sanh sẽ không tới tìm Lý Vũ Phỉ, dù sao đêm qua kêu gào thê thảm như thế, nhưng Tề Sanh vẫn tới, nhìn thấy Lý Vũ Phỉ xinh đẹp vô
cùng, vẻ mặt rối rắm.
Ninh Thư cảm thấy trong xương cốt Tề Sanh vẫn có tiềm chất **.
Chính Tề Sanh cũng cảm giác được, roi quất vào trên người, nóng rát đến rùng
mình, vừa đau lại vừa mang theo vui thích, loại cảm giác kỳ quái này
khiến Tề Sanh cảm thấy rất kỳ lạ, cảm giác dường như được thể nghiệm một loại vui thích.
Cho nên rối rắm hồi lâu, Tề Sanh vẫn đi tìm Lý Vũ Phỉ, chiến trường bên trong lại tiến hành phương thức mới.
Ngọn nến nhỏ giọt trên lồng ngực, biểu tình của Tề Sanh tựa thống khổ tựa
vui thích, vung vẩy roi trong tay, quất đến mức Lý Vũ Phỉ ngã quỳ trên
mặt đất, tứ chi chạm đất, roi quất lên làn da trắng nõn của Lý Vũ Phỉ,
nháy mắt hiện lên vết roi đỏ tím, làm cho Tề Sanh cảm giác máu nóng đều
vọt lên trên óc, như muốn nổ tung, cả người đều như bị sấm đánh, tế bào
toàn thân run rẩy như bị điện giật.
Lý Vũ Phỉ đau đớn kêu rên, nhưng Tề Sanh càng thêm hưng phấn, không ngừng quất vào Lý Vũ Phỉ.
Ninh Thư đứng ở ngoài từ khe cửa nhìn hình ảnh cấp độ hạn chế bên trong, đây coi như là nàng giúp hai người này mở ra cánh cửa thế giới mới phải
không.
Không cần quá biết ơn nàng.
Thời gian kế tiếp, Lý Vũ Phỉ và Tề Sanh dường như làm không biết mệt, mãnh liệt ngoài dự doán của Ninh Thư.
Chuyện này, mẹ nó chuyện này cũng có thể sao?! Quả nhiên là thế giới thịt văn
không có logic, chỉ cần một đốm lửa nhỏ là có thể cháy thành lửa lớn,
rất có cảm giác không dừng lại được.
Lý luận tri thức trong đầu
Ninh Thư đều nói cho Lý Vũ Phỉ hết rồi, sau đó Lý Vũ Phỉ và Tề Sanh tự
mình nghĩ ra nhiều phương pháp đa dạng mới, Ninh Thư thấy những hình ảnh đó cũng trợn mắt há hốc mồm.
Buộc chặt, làm đồ vật phía dưới bị
tắc nghẽn, Ninh Thư nhìn thấy có hơi buồn nôn rồi, quả thực là, người tà ác chỉ cần một tí chỉ dẫn liền bộc phát khả năng ra ngoài…
Ninh
Thư quyết định rút lui, thấy Tề Sanh và Lý Vũ Phỉ chơi thật sự cao hứng
như thế, vậy thì để hai người này ở bên nhau cả đời đi.
Buổi tối, Ninh Thư ghé vào bên ngoài tường viện, quan sát phòng của Lý Vũ Phỉ, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Ninh Thư đang chờ kinh hỉ, chờ tới khi có kinh hỉ rồi, Ninh Thư liền lập tức lóe người.
“Tiểu thư, người xong chưa vậy, nô tỳ chịu không nổi nữa.” Nguyệt Lan thở phì phò nói, cố sức nắm chặt cổ chân Ninh Thư trên vai mình, đề phòng Ninh
Thư ngã xuống.
“Xong ngay, xong ngay đây, vất vả thân ái rồi.”
Ninh Thư đứng trên vai Nguyệt Lan, nhìn chằm chằm vào phòng Lý Vũ Phỉ,
ngay sau đó chợt nghe âm thanh kêu rên khác với ngày thường của Lý Vũ
Phỉ, tiếng kêu rên này bao lấy thống khổ vô hạn, âm thanh này không
giống với âm thanh tựa thống khổ tựa vui thích lúc trước.
Ninh
Thư tức khắc muốn ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm thống khổ vẫn đang vang lên, Ninh Thư từ trên vai Nguyệt Lan nhảy xuống, vội vàng nói với
Nguyệt Lan: “Ai ôi, bé ngoan của ta thật là vất vả.”
Ám vệ một
thân hắc y che mặt nhìn Ninh Thư và Nguyệt Lan nói: “Tiểu thư, nếu người muốn nhìn cái gì, hoàn toàn có thể ngồi ở trên tường viện, hà tất gì
phải đạp lên trên vai người khác đây.”
Ninh Thư cảm thấy ám vệ ca ca đang đau lòng cho Nguyệt Lan, cho nên mới nói như thế, vội vàng dùng khuỷu tay đụng đụng Nguyệt Lan, vẻ mặt Nguyệt Lan không thể hiểu được
nhìn Ninh Thư.
“Tiểu thư, rốt cuộc người đang xem gì vậy?” Nguyệt Lan hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư phất phất tay, “Tiểu hài tử không thích hợp biết chuyện này, chúng ta đi thôi.”