Bạch Phi Phi nhìn hai người bảo vệ đang chặn cửa, cả hai đều cao to. Rõ ràng, nàng không thể đối phó.
“Có nghĩa là tôi chỉ được ở trong phòng, có đúng không?” Bạch Phi Phi vừa
hỏi dò, vừa lo lắng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đã dâng lên sóng lớn ngập trời, hoài nghi, mình bị chú giam lỏng.
“Đúng vậy, tiểu thư chỉ được hoạt động trong phòng, cơm sẽ có người đưa tới, còn có y tá
chăm sóc sức khỏe nữa. Đường tiên sinh nói, bao giờ tiểu thư khỏe lại,
sẽ được ra ngoài”. Bảo vệ trả lời.
Bạch Phi Phi vốn là một đứa
trẻ thông minh, nên nghe câu trả lời của bảo vệ, nàng đã xác nhận việc
bị giam lỏng của mình. Nhất thời, cũng có cảm giác khó tiếp thu, bởi
trong lòng nàng, Đường Dục sẽ không bao giờ đối xử vậy với mình. Đồng
thời, trong lòng có chút dao động, chẳng lẽ những việc mà các phóng viên kia nói là sự thật? chú có khả năng đã hại chết bố mình?
“Sức
khỏe của tôi đã ổn rồi, các vị xin hãy thả tôi ra, tôi chỉ đi ra ngoài
một chút thôi rồi về, chú sẽ không biết đâu” Bạch Phi Phi nhìn bảo vệ
cầu xin.
“Không được, Đường tiên sinh đã dặn dò chúng tôi phải
đặc biệt chăm sóc tiểu thư cho tốt, đây cũng vì Đường tiên sinh muốn tốt cho tiểu thư thôi. Hơn nữa, ở bên ngoài, chỗ nào cũng có phóng viên chờ săn tin hết, Đường tiên sinh lo lắng tiểu thư sẽ bị họ làm phiền” Bảo
vệ nói.
Bạch Phi Phi cảm thấy mình sẽ không thuyết phục được bảo vệ, nên cũng lười nói tiếp, quay người đi vào trong phòng.
Bởi vì trong lòng đã có sự nghi ngờ, nên nàng muốn ngay lập tức làm rõ tất
cả, bởi nếu không, nàng sẽ không biết phải đối mặt ra sao với chú.
Nàng cơ bản là không tin chú sẽ hại chết bố mình, bởi nếu vậy, chú sẽ không
đối xử tốt với nàng như thế, lúc nào cũng bao dung, che chở, yêu thương
nàng như vậy.
Trong lòng Bạch Phi Phi mâu thuẫn không thôi, nước mắt không ngăn được, rơi lã chã.
Một lúc sau, chợt nhớ ra điều gì, Bạch Phi Phi tìm được di động của mình,
bật nguồn lên, thấy thật nhiều tin nhắn tới tấp được chuyển đến hộp thư, tất cả đều là của bạn học gửi, nội dung thì đều là dò hỏi hoặc cười
nhạo nàng, có cái còn nói trắng ra, Bạch Phi Phi không biết xấu hổ mới
có thể nói ra câu “Chú…muốn con đi”.
Diễn đàn của trường học thì
có hẳn vài chủ đề thảo luận quanh việc này, thậm chí còn có chủ đề tố
cáo Bạch Phi Phi cơ bản không phải là cái gì mà nữ thần, chỉ là dựa vào
bán thân cho Đường Dục để đổi lấy cuộc sống xa xỉ kia.
Đọc được
đủ thể loại lời nói khó nghe bình phẩm về mình, Bạch Phi Phi tức đến
muốn nổ phổi, rất nhiều người trước đây đều coi là bạn tốt, cả những
người đã từng theo đuổi, si mê nàng… hiện tại, đều trở mặt vô tình.
Bạch Phi Phi tức đến phát khóc, đây là chuyện gì? Những lời này nàng đã nói
cùng chú, nhưng làm thế nào mà bây giờ ai ai cũng biết? oắt đờ heo????
Sau cùng, thật vất vả nàng mới tìm thấy được một cái video vào ngày hôn lễ
của chú, rồi vừa xem, mặt vừa biến đổi từ đỏ sang trắng, cuối cùng là
không còn huyết sắc.
Cái này, cái này….
Bạch Phi Phi cuộn tròn người lại, vùi mặt vào chăn, khóc thút thít.
Tất cả những lời nói riêng tư của nàng với chú, những hành động thả thính.
Liếc mắt đưa tình…tất cả đều phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Rồi cả
những lời mẹ nói vào lúc đó tại hôn lễ nữa… Bạch Phi Phi cảm thấy trái
tim nhỏ bé của mình như đang bị ai đó dùng sức mà véo, đau đến khó thở.
Bạch Phi Phi hít một hơi thật sâu quyết định, mặc kệ thế nào đều phải đi gặp mẹ đã, nàng nhất định phải biết rõ chân tướng. Nàng không tin chú lại
là người tàn nhẫn như vậy.
Chờ đến lúc có hộ lý đến đưa cơm, nàng thuyết phục hộ lý cùng mình thay đổi quần áo để trốn đi. Dưới sự trợ
giúp của hộ lý, nàng thay đồ, rồi thuận lợi thoát ra ngoài. Phóng viên
cũng không nhận ra được nàng trong bộ đồ hộ lý kia.
Đến cục cảnh
sát, Bạch Phi Phi lại do dự, đứng trước cửa mà không có dũng khí tiến
vào. Cuối cùng hung hăng hít sâu một hơi, vẫn là phải gặp mẹ đã.
Mẹ của Bạch Phi Phi nhìn như già đi thêm chục tuổi, lúc nhìn thấy Bạch Phi Phi, bà vô cùng kích động, hỏi dồn dập:”Phi Phi, con không sao chứ, con chưa bị Đường Dục làm gì đúng không? Con không thể làm ra chuyện như
thế phải không?”.
“Không có. Mẹ, con muốn hỏi mẹ, có phải bố mình đúng là do chú hại chết không?”. Bạch Phi Phi nhìn mẹ, gần như nín thở
mà chờ đáp án.
“Chú??” sắc mặt mẹ của Bạch Phi Phi trở nên dữ tợn “Hắn hại chết bố con, mà con lại gọi hắn là chú? Con có biết bố con
chết thảm như thế nào không? Là từ trên tầng thượng cao ốc nhảy xuống
đấy”.
“Hắn trước đó muốn thu mua công ty nhà chúng ta, công ty
này, bố con gây dựng từ hai bàn tay trắng mà kinh doanh đi lên đến giờ,
là tâm huyết cả đời, làm sao có thể bán. Không bao lâu sau, bố con nhận
được một cái hợp đồng, hợp đồng này có rất nhiều lợi nhuận, nhưng trước
đó yêu cầu đầu tư rất nhiều vốn.. chuyện sau đó con cũng biết rồi đấy”
Mẹ của Bạch Phi Phi vừa kể vừa nhìn chằm chằm vào nàng, hai mắt đều là
tơ máu.
“Mẹ…” Bạch Phi Phi nức nở “Lúc bố mất, chỉ có một mình con, con rất sợ, là chú đã bảo vệ con, còn mẹ đi đâu?”
Bà Bạch lau nước mắt “Hắn bố thí cho con một chút tình thương, con liền
tin tưởng hắn ư? Con có biết vì sao hắn nhận nuôi con không? Vì hắn muốn thuận lợi lấy được thương hiệu của công ty bố con đấy”.
Bạch Phi Phi như bị sét đánh ngang tai, ánh mắt mờ mịt, cả người trống rỗng như
mất đi linh hồn, trái tim thì như bị bổ làm hai nửa, nàng lại đi yêu
người chú đã hại chết bố mình.
Bây giờ, mẹ còn đang bị tạm giam, sau này mọi chuyện như nào còn chưa biết nữa.
“Mẹ, nếu mẹ ở bên con thì tốt biết bao, sẽ không xảy ra những chuyện như
vậy” Bạch Phi Phi lẩm bẩm tự nói như vô thức, bây giờ nàng vô cùng mờ
mịt, lúc mình không có ai dựa vào, là chú đã đưa tay ra, che chở nàng,
làm chỗ dựa cho nàng. Bây giờ, lại nói cho nàng biết sự thật vô cùng tàn khốc như thế, Bạch Phi Phi tình nguyện mình bị ngốc, cái gì cũng không
biết, còn hơn như bây giờ.
“Không ở bên con? Phi Phi, con cảm
thấy mẹ vứt bỏ con ư? “ bà Bạch cảm thấy quá mệt mỏi “Lúc mẹ nhìn thấy
bố con từ trên lầu nhảy xuống, máu tươi chảy đầy đất, nhưng mẹ lại nhịn
không chạy đến ôm thi thể bố con, mà lại gom tiền trốn ra nước ngoài, vì sao ư? Vì bố con đã dùng sinh mạng để đổi lấy một chút tiền này, lo cho cuộc sống sau này của con, để mẹ con mình có thể sống sót…con hiểu
không?.
“Chỉ là mẹ không nghĩ đến, chỉ một khoảng thời gian ngắn
ngủi như vậy có thể xảy ra được nhiều chuyện như thế, Thương hiệu bố con vất vả kinh doanh, gìn giữ đã không còn. Vốn dĩ mẹ định về, thà đem
thương hiệu bán cho người khác cũng không để lọt vào tay Đường Dục..
Nhưng mẹ không nghĩ đến, không thể tưởng tượng..”.
Bà Bạch tay cầm thành nắm, tự đấm vào ngực: “Bố con dưới suối vàng nếu biết được, chắc cũng không thể nhắm mắt”.
“Con xin lỗi, con không biết, con thực sự không biết” Bạch Phi Phi đờ đẫn, mặt đầy nước mắt.
“Mẹ sẽ không tha cho hắn, cho dù chết mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn
đã hại chết bố con, giờ còn lừa con làm ra chuyện như vậy.. mẹ sẽ giết
hắn…” Bà Bạch nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Bạch Phi Phi vội
vàng bào chữa:”Mẹ, chú cũng không đến nỗi xấu xa như thế, chú không lừa
con, là con sai, là tại con, con không nên thích chú. Mẹ, oan gia nên
giải không nên kết, chúng ta rời xa nơi này, không cần báo thù… con xin
mẹ…được không?”.
Bà Bạch bị những lời của con gái mình làm cho
tức giận đến sắc mặt xanh mét, lắc đầu kiên quyết nói:” Bố con chết
trước mặt mẹ, bành một tiếng bị nện trên sàn si măng lạnh lẽo.. một cái
mạng không còn, đã chết như vậy…”.