Bạch Phi Phi chớp thời cơ chạy vào trong phòng, rồi phi luôn lên giường nằm cố thủ.
“Phi Phi, chú cháu mình cần nói rõ ràng, chú là người giám hộ của cháu, cũng là bố nuôi, cháu không thể làm như vậy, chuyện này không được phép,
cháu hiểu không?” - Đường Dục nghiêm túc nói.
Bạch Phi Phi cười
hì hì: “Con có làm gì đâu ạ? Con cũng đã làm gì đâu? cái gì cũng chưa có làm nha. Chú xem bên nước ngoài kìa, chuyện này rất bình thường, bên
tây người ta cũng hay thân mật như vậy mà”.
“Phi Phi, cháu đừng
nói với chú cái gì mà Đông với Tây, đây cũng không phải nước ngoài, cháu cũng không phải người ngoại quốc. Cháu về phòng mình đi” - Đường Dục
lại vươn tay định kéo Bạch Phi Phi.
“Không đâu, con nhất định không đi, có sấm sét, con sẽ gặp ác mộng” Bạch Phi Phi đứng lên, tránh thoát khỏi tay Đường Dục.
“Sao chú lại nhẫn tâm như vậy, con rất yêu quý chú nên tỏ ra thân mật chút
thôi chứ có gì to tát đâu ạ” Bạch Phi Phi đang nói thì đột nhiên tập
kích: “Chân chính hôn môi phải như thế này cơ” – dứt lời liền dán đôi
môi anh đào lên môi Đường Dục.
Ninh Thư: →_→
Móa móa móa, cô đang xem cái gì thế này.
Ninh Thư lại yên lặng chụp lại, nhìn hai người kia hôn nhau mãi không rời,
cô nghĩ, không biết mình có nên đi ngủ một giấc hay xem tiếp diễn biến
của bộ phim cô nam quả (à không) bé gái mồ côi và tổng tài độc thân
trong đêm trăng thanh gió mát này sẽ như nào, có hay không phát sinh
tình huống đột biến đặc sắc.
Quá là tò mò nha.
Cơ mà, Bạch Phi Phi mới mười sáu tuổi đấy.
Ninh Thư dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm máy tính.
Cơ thể hai người cùng đổ ập lên giường, dính sát vào nhau: “Cháu bây giờ còn nhỏ”.
“Không nhỏ chút nào” Bạch Phi Phi giọng thánh thót: “Chỗ nào cần lớn đều đã lớn”.
Ninh Thư: →_→
“Chú sợ cháu sẽ hối hận.” Đường Dục nhỏ giọng, hơi thở đã trở nên khàn khàn.
“Con sẽ không hối hận, là chú nên sẽ không hối hận”.
Nhưng mà cuối cùng cũng không có phát sinh chuyện gì, vì Đường Dục đứng dậy đi vào toilet rồi.
Ninh Thư bĩu môi, mất thời gian quá, còn tưởng có thể xem được hình ảnh full HD không che cơ.
‘Bộ phim’ tình cảm hôm nay, Bạch Phi Phi đóng vai trò chủ động. Cũng không
phải trong lòng Đường Dục không có cảm giác, mà là vì anh ta còn khúc
mắc trong lòng, anh ta đã hại chết bố ruột của Bạch Phi Phi. Nếu anh ta
cùng Bạch Phi Phi phát sinh gì đó, thì mối quan hệ này chính là một trái bom.
Ninh Thư tắt máy tính, sau đó ngồi xếp bằng trên giường tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Ngày hôm sau, Ninh Thư cũng bỏ qua chuyện mờ ám này của hai “bố con” nhà kia mà lái xe đi gặp trực tiếp giám đốc siêu thị. Ra lệnh cho ông ta lựa
chọn một số nhân viên để nghe cô chỉ đạo.
Nhân viên đem hàng hóa gần hết hạn sử dụng còn bày trên kệ đều hạ giá, rau củ ôi, thiu, héo, úa …bỏ đi hết.
Bày biện, trang trí lại những quầy hàng hiệu, Lau rửa sạch sẽ hết bụi bặm trên kệ, giá để hàng…
Ninh Thư tất bật sửa sang thay đổi hết chỗ này đến chỗ kia. Vì cô cũng xắn
tay vào làm nên nhân viên càng không dám lười nhác. Chỉ tại, nhàn rỗi
quen rồi, đột nhiên làm một đống việc, họ đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Một số người làm qua loa cho có, hoặc thái độ, Ninh Thư trực tiếp sa
thải. Làm việc không có trách nhiệm như thế, phải có người theo sau dọn
dẹp … cho nghỉ luôn cho nhanh.
Có tấm giương ngay trước mắt, nên những người định ý kiến gì đó đều nuốt ngược lại rồi.
Thời gian này, Ninh Thư cũng không tính mở cửa siêu thị, dù sao cũng chẳng
có mấy khách, chi bằng sửa sang chỉnh đốn lại mọi thứ một chút.
Ninh Thư cũng đưa ra thông báo cho toàn bộ nhân viên: Hai ngày này, gấp đôi tiền lương.
Ở trung tâm siêu thị, Ninh Thư cho lắp đặt một số máy trò chơi cho trẻ
con, Người lớn đưa trẻ con đến chơi có thể thuận tiện mua đồ luôn. Hơn
nữa, trò chơi cũng hái ra tiền cơ mà. Chưa biết phương án này thế nào
nhưng cũng có thể thử xem. Thế là Ninh Thư cho phá hết mấy cái kiot ở
giữa, đập hết tường ra, tạo thành một khu vực rộng rãi để làm khu trò
chơi.
Cũng may mà có bà Ôn cho tấm thẻ, Ninh Thư mới có thể bạo tay mà làm.
Những việc Ninh Thư làm ở siêu thị đều bị giám đốc báo cáo lên cho công ty
tổng. Ông Ôn không tỏ thái độ gì, mặc cho Ninh Thư thỏa sức vẫy vùng.
Dù sao thời hạn vẫn còn nửa năm, hết thời gian đó, cái siêu thị này cũng
phá sản, dù sao mấy việc Ninh Thư làm đều do cô tự bỏ tiền túi, việc gì
ông phải để ý.
Giám đốc có chút xấu hổ: “Chủ tịch nói, tùy cô quyết định”.
“Giám đốc Lý này, Ông dù gì cũng là giám đốc ở đây, nếu siêu thị này phá sản, ông trở lại tổng công ty cũng chỉ là nhân viên bình thường, hoàn cảnh
lạ lẫm…làm sao được tự do thoải mái ‘riêng một góc trời’ như ở đây. Tôi
nói có đúng không?” - Ninh Thư ôn hòa nói.
Giám đốc Lý gật đầu: “Hơn ai hết, tôi là người mong siêu thị này sẽ tốt lên”.
“Thế cho nên, tôi vẫn mong giám đốc Lý sẽ duy trì công việc ở đây như bình
thường, nhân viên cũng không thích người lạ đến làm quản lý. Vẫn là
phiền giám đốc Lý chịu khó cố gắng vậy”.
“Xin cô chủ yên tâm”.
Một chiếc xe tải chạy đến dừng trước cửa kho hàng. Công nhân từ trên xe bốc dỡ hàng hóa xuống rồi chuyển lên kệ.
Ninh Thư lần này đều lựa chọn toàn hàng ngon giá rẻ là chủ yếu, hàng hiệu
không nhiều lắm. Khu vực này tiêu thụ kém vì một số mặt hàng không phù
hợp túi tiền cũng như nhu cầu của khách hàng quanh đây.
Được Ninh Thư bảo đảm, giám đốc Lý cũng đã tích cực làm việc hơn rồi.
Ninh Thư ở lại siêu thị mãi đến chiều tối, cô cũng chẳng hơi đâu mà để ý
thời gian, cho đến khi bà Ôn gọi điện đến gọi Ninh Thư về gấp, rằng
người nhà họ Đường qua để bàn chuyện cưới hỏi của cô và Đường Dục.
Ninh Thư nghe xong cũng không tin vào tai mình, dừng công việc phủi bụi trên người, rồi dán tai vào điện thoại hỏi lại: “Mẹ vừa nói gì cơ ạ?”
“Nhanh về nhà, đang bàn xem ngày tổ chức đám cưới của con chứ còn gì nữa” - Bà Ôn nói.
“Anh Đường Dục đồng ý lấy con rồi ạ?”
“Nó làm sao mà không đồng ý? Hai đứa đính hôn đã nhiều năm rồi, cũng nên
đám cưới chứ còn gì. Mà không mau về đi, người ta lại đổi ý giờ” bà Ôn
lại giục cô về gấp.
“Chuyện hai nhà gặp nhau bàn chuyện cưới hỏi, anh Đường Dục có biết không mẹ?” Ninh Thư nghi ngờ.
“Chắc nó phải biết chứ. Ngày mai ông bà Đường sẽ cùng qua đây, con còn chưa
mau về sửa soạn làm đẹp bản thân cho xinh xắn một chút đi” bà Ôn nói.
“Anh Đường Dục có đến không mẹ?” Ninh Thư hỏi dò.
“Nghe nói công ty có việc gấp, có thể sẽ qua, cũng có thể không”.
Ninh Thư:….
Chuông điện thoại reo, Ninh Thư giơ màn hình lên xem thì thấy báo là Đường Dục gọi. Ninh Thư bĩu môi, chắc chắn không phải chuyện vui nhưng vẫn phải
bắt máy.
“Ôn Hàm Lôi..” Đường Dục ngập ngừng.
Ninh Thư rùng mình, có cần phải gọi cô một cách lâm ly như vậy không?
“Ôn Hàm Lôi, anh cảm thấy chúng ta nên lùi ngày cưới lại”.
“Vì cái lông?” Ninh Thư lạnh giọng: “Em đã sắp thành bà cô đến nơi rồi, anh còn muốn phí hoài bao nhiêu thanh xuân của em nữa đây?”.